Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2217
VIỆC KHẨN CẤP TRƯỚC MẮT LÀ KIẾM MỘT CÁI XE
Chiếc xe lao điên cuồng trong đêm đen. Nhiếp Nhiên lái chiếc xe đã bị nổ một bánh tìm kiếm kỹ xung quanh xem có cái xe nào dùng được không, nhưng lại chẳng gặp được cái xe trống nào dừng ở ven đường.
Có mấy lần có xe đi từ phía đối diện qua, đèn xe chiếu qua xe cô.
Để đề phòng bị người ta phát hiện vết máu trong xe mình nên cô tắt hết đèn, cẩn thận né tránh.
May mà đêm khuya, trên con đường vắng vẻ không có đèn, trừ mấy lần đèn lớn lướt qua ra thì chẳng xảy ra chuyện gì, hơn nữa
nơi này người ta cũng chẳng muốn nhìn một cái xe nát làm gì.
Nhiếp Nhiên chở theo bốn thi thể và một người bị thương nặng chạy về phía trước.
Sau khi tìm một vòng lớn, cô phát hiện mấy chiếc xe trống đậu ở trước của một khách sạn nhỏ, nhưng lại có một người đàn ông giống như bảo vệ ngồi ở đó.
Đây không phải là một chuyện tốt.
Cướp xe ngay trước cửa nhà người ta thì trắng trợn quá, mà cô không chỉ muốn cướp xe, còn phải chuyển hàng sang chiếc xe mới rồi mới chạy đi được.
Bây giờ bên cạnh cô chỉ có một người bị thương nặng, không thể chuyển hàng, cũng không thể lái xe thay cô, nói thật chỉ là một phiền toái mà thôi.
Nếu không phải để đề phòng bất trắc,
Nhiếp Nhiên đầu có muốn đưa hắn theo.
Nhiếp Nhiên quyết định đánh cược một
lần, dù sao cũng phải thử mới biết có được hay không. Cùng lắm nếu bị phát hiện, cô lại lái cái xe nát này bỏ trốn, dù sao ngay cả Mạc Thừa mà cô cũng cắt đuôi được, người khác càng không đáng nhắc đến.
Nhiếp Nhiên dừng xe ở một chỗ kín đáo, lạnh lùng hỏi gã đàn ông bị thương trong gương chiếu hậu: “Anh đi được không?”
Người kia nhìn ánh đèn neon mờ mịt ngoài cửa xe, mặc dù không biết cô Diệp muốn làm gì, nhưng bây giờ mình đã thế này rồi, ngoại trừ phối hợp ra cũng không còn cách nào khác, lập tức gật đầu: “Được!”
“Đợi lát nữa xem tình thế mà làm.”
Thấy Nhiếp Nhiên xuống xe, hắn cũng đi xuống, lúc trượt xuống còn được cô Diệp giúp, hắn bảo đảm: “Tôi hiểu, xin cô Diệp yên tâm.”
Nhiếp Nhiên thấy hắn nghiêm túc, biết ngay là hắn hiểu lầm, tưởng là mình lo lắng cho hắn. Thật ra cô chỉ sợ vết thương của hắn lại chảy máu, bị người ta nhìn ra
Cô cau mày: “Không có tầng thấp hơn à?
Tôi phải đỡ một con ma men, anh muốn tôi mệt chết hả?”
Cô cố ý hạ thấp giọng, nghe yểu điệu như thiên kim đại tiểu thư đang hoạnh họe.
Người đàn ông kia vì được thêm bảy mươi nghìn, tuy thầm mắng một cô gái đưa đàn ông đến nơi này đúng là không biết xấu hổ nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo cười:
“Cuối hành lang tầng hai có một phòng nhưng vẫn chưa kịp dọn, hay là hai người ngồi đây đợi một chút, chúng tôi đi thu dọn ngay.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh ta định đi thì vẻ mặt hơi thay đổi, cô chỉ mong người này mau đi để mình chuyển đồ lên xe rồi đi luôn.
“Còn ngây ra đó làm gì, không mau đi đi.”
Nhưng sau đó sự mong đợi kia đã biến thành thất vọng.