Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2216
ĐỔ HẾT CHO HẮN
Nhân lúc tên kia bôi thuốc, cô đi tới một góc dùng cái điện thoại Hoắc
Hoành cho mình gọi đi.
Điện thoại mới vang lên đã được kết nối ngay.
“Sao rồi?” Hoắc Hoành cuống cuồng hỏi.
“Mạc Thừa tới thật.” Nhiếp Nhiên nhìn gã đàn ông trong xe, nói với anh.
“Em có đánh với hắn không?” Giọng Hoắc
Hoành trở nên lo lắng.
Nhiếp Nhiên day trán, thở dài: “Không đánh, nhưng chuyện hơi phức tạp, anh nói với Dư Xuyên là người của chúng ta bị Mạc
Thừa bắn chết hết rồi.”
Bắn chết?
Hoắc Hoành giật mình: “Ý em là sao?”
Vừa rồi rõ ràng cô nói không đánh nhau, sao lại bị bắn chết?
Bây giờ thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, cô không có thời gian giải thích với anh, hơn nữa bên cạnh còn có người nên không tiện nói nhiều: “Anh cứ nói như em bảo là được, không chỉ có năm người này bị bắn chết, còn cả mấy tay bảo vệ hàng của bên giao kia cũng thế.”
Bên kia im lặng mấy giây rồi mới nói:
“Được, anh biết rồi.”
Anh hiểu Nhiếp Nhiên, nếu Nhiếp Nhiên đã nói thế nhất định là có lý do của cô.
“Nhưng em có sao không?” Anh vội vàng hỏi.
Nhiếp Nhiên lại liếc gã trong xe đang bối thuốc, thấp giọng nói: “Em không sao, còn một tên cũng bị thương, lát nữa em kiếm một cái xe khác rồi theo đường cũ về.”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
“Đã qua thành phố rồi, bây giờ ở ngoại ô.”
“Lát nữa em gửi tọa độ cho anh, anh phái người đi tiếp ứng.”
“Không được, Mạc Thừa có thể biết chính xác nơi này nhất định là do hắn cài người trong đám thuộc hạ của Dư Xuyên, nếu anh gọi điện thoại phái người, ngộ nhỡ tiết lộ tin tức, há chẳng phải em lại bị hắn bám theo à? Cắt đuôi hắn một lần đã không dễ rồi, em không muốn lại gặp hắn nữa, tự đi tìm xe an toàn hơn.”
Hoắc Hoành thấy cô nói rất có lý, chẳng dễ gì cô mới thoát được Mạc Thừa, mình gửi tin tức ra ngoài có khi còn gây phiền phức cho cô: “Được rồi, em nhất định phải cẩn thận, nếu Mạc Thừa bám theo em được thì chắc chắn sẽ còn đợi em ở trạm gác, anh sẽ bảo người bên kia tiếp tục truy đuổi hắn.”
Nhiếp Nhiên theo bản năng vâng một tiếng, nhưng sau đó lại cau mày.
câu rồi vội vàng cúp điện thoại.
Cô đi đến cạnh cửa xe, lạnh lùng hỏi: “Sao rồi, còn cử động được không?”
“Tôi vẫn ổn, cảm ơn cô Diệp.” Tên thuộc hạ đã bôi thuốc xong, yếu ớt dựa vào xe.
Nhiếp Nhiên thấy hắn vẫn tỉnh táo, tạm thời chưa chết được nên lại tiếp tục lái xe.
Trong đêm tối đầu mùa đông, cái xe mất hết cửa kính bị gió lạnh xung quanh lùa vào làm mặt cô cứng đờ. Lại thêm bị nổ một lốp xe nên thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kim loại chói tai cùng với ánh lửa tóe lên do ma sát.
Tên thuộc hạ hỏi: “Bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
“Đổi xe, như vậy mới đi tiếp được.” Nhiếp
Nhiên nhìn về phía trước, trả lời.
“Thế những người này thì sao?”
“Tìm được xe rồi đẩy cả chiếc xe này và người xuống sông.”
Hắn cau mày: “Không thể chôn à? Nếu đẩy xuống sông thì qua mấy ngày sẽ nổi lên, đến lúc đó phải làm thế nào?”
“Ai đào đất? Anh à?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn qua gương chiếu hậu, châm chọc.
Đối phương thấy mình bị thương nặng, lúc này không bị vứt bỏ đã tốt lắm rồi, đâu còn dám đấu tranh cho đám thi thể này nữa nên vội ngậm miệng lại.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m