Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2215
ĐỆCH, LẠI BỊ LỪA RỒI!
Trên đường này tuy có còi xe cảnh sát phía sau nhưng hai người vẫn bình an vô sự.
Lúc Nhiếp Nhiên nghĩ là bọn họ sẽ yên ổn cắt đuôi được cảnh sát thì đột nhiên một âm thanh vang lên, người bên cạnh nằm rạp xuống.
Cô không ngờ Mạc Thừa lại đánh lén, ánh mắt nhìn Mạc Thừa lúc này đã cực kỳ lạnh lùng u ám.
Mạc Thừa nhìn mà cũng hơi kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng mang theo mấy phần tức giận của
Nhiếp Nhiên, hắn biết cô nổi giận thật rồi.
Không phải kiểu tức giận như vừa nãy mà là kiểu muốn ra tay đánh lại thật.
Mạc Thừa thấy trong xe của cô không còn ai có thể phản kích thì biết mình đã bắn hạ tên thuộc hạ cuối cùng của cô. Chuyện này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, nhất là trong tình hình này.
“Mày làm gì thế, ai bảo mày bắn!” Mạc
Thừa quát tên thuộc hạ phía sau mình.
Tên thuộc hạ bị mắng mà ngẩn ra, vừa rồi rõ ràng lão đại nhà mình cũng ra tay với cô gái kia mà? Đối phương không phải người mình, vậy tại sao hắn không thể ra tay?
Càng lúc hắn càng không hiểu được suy nghĩ của lão đại.
Vừa nãy bị một cảnh sát truy đuổi, khó khăn lắm mới gặp vụ tai nạn giao thông nên thoát được, vậy mà không biết lão đại bị làm sao, đột nhiên bảo bọn chúng tìm một chỗ kín đáo nhìn cô gái kia làm nũng với người đàn ông khác. ?
Hắn là thuộc hạ nên chỉ đành nhịn.
Ai bảo lão đại là đàn ông. Thích phụ nữ cũng là chuyện rất bình thường.
Cả chuyện sau đó đuổi theo hắn cũng không nói gì rồi, nhưng mà… bây giờ có cảnh sát ở phía sau, không phải là chuyện đùa, chỉ cần làm cô gái kia bị thương là bọn chúng sẽ thuận lợi chạy trốn.
Nhưng tại sao lão đại không muốn?
“Em…” Tên thuộc hạ cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát, mãi mà không nói được gì.
Lúc này, Nhiếp Nhiên nhân lúc Mạc Thừa không chú ý, rẽ vào hướng khác.
Mạc Thừa khựng lại một giây mới hoàn hồn lại, nhưng lúc này đã muộn rồi, xe của hắn đã đi qua chỗ rẽ đó.
Đáng chết!
Con nhóc này lại lừa mình!?
Tức giận gì đó đều là giả hết! Cô cố ý tức giận để đánh lừa bọn họ, sau đó nhân lúc hắn đang khiển trách thuộc hạ để cắt đuôi hắn.
Nghĩ tới đây, hắn đập mạnh lên vô lăng, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Vừa rồi rốt cuộc hắn đang hoảng cái gì!
Tại sao nhìn thấy ánh mắt đó của cô mà hắn lại hốt hoảng như vậy?
“Lão đại, xe cảnh sát phía sau sắp đuổi tới rồi.” Tên thuộc hạ nghiến răng nhắc nhở hắn.
Mạc Thừa nhìn con đường tối đen mình đã bỏ lỡ, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
“Lão đại…” Tên thuộc hạ nghe thấy tiếng còi hú càng lúc càng rõ, lại nhắc nhở.
Mạc Thừa ném ánh mắt sắc như dao qua làm tên kia khựng lại, không còn gan mở miệng nữa. Sau đó hắn nhìn vào gương chiếu hậu, cong môi cười khinh thường.
Xe lại khởi động gào thét lao về phía trước.
Mà Nhiếp Nhiên đã thành công cắt đuôi được Mạc Thừa vẫn không giảm tốc độ, tiếp tục lao đi. Trừ một người trong xe còn thở ra, bốn tên còn lại đã chết.
Đây là một vấn đề phiền phức.
Cô phải xử lý những thi thể này thế nào?
Tùy tiện ném ra chỗ hoang vu cũng không được.
Còn đưa về, tuy đang là đầu mùa đông, chết mấy ngày thi thể cũng không đến nỗi bốc mùi, nhưng mục tiêu quá lớn, ngộ nhỡ trên đường gặp phải cảnh sát giao thông thì sao?
Hơn nữa xe bị bắn thủng lốp rồi, khi trời sáng sẽ không thể lái ra ngoài nữa.
Tất cả vấn đề đều khiến cô căng não.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
May mà trời mới vừa tối, cô cũng nghiên cứu kỹ đường đi ở đây rồi nên không đến nỗi bị lạc đường.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lộ trình, đi về hướng vắng vẻ nhất.
“Anh còn chịu được không?” Nhiếp Nhiên hỏi tên thuộc hạ đang ngắc ngoải phía sau.
Hắn khó khăn nên một tiếng coi như trả lời.
Nhiếp Nhiên tìm một hiệu thuốc rất nhỏ rất cũ ở nơi hoang vu này mua ít băng gạc, thuốc tiêu viêm và thuốc cầm máu cho hắn tạm thời ứng phó.
Cô vẫn cần tên này hỗ trợ bên chỗ Dư
Xuyên nên phải cứu hắn.
“Có cử động được không, anh tự bôi thuốc cho mình được chứ?” Nhiếp Nhiên xách túi thuốc, mở cửa sau xe ra, đứng ở cửa xe lạnh nhạt nói với hắn.
Tiếng quần áo sột soạt vang lên, sau đó nghe thấy tên kia gắng gượng nói: “Có thể.”
Nhiếp Nhiên ném túi thuốc vào ngực hắn rồi đóng cửa xe vào.