Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2214
TIẾNG CÒI XE CẢNH SÁT Ở ĐÂU RA?
“Lão đại cẩn thận!”
Hắn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy chất lỏng bắn ra, sau đó một bóng đen đè tới.
Hắn vội vàng quay lại nhìn, phát hiện sắc mặt thuộc hạ nhà mình tái nhợt rồi ngã xuống.
Mạc Thừa giờ mới nhận ra cái gã ở xe bên cạnh lợi dụng khoảng cách giữa hai xe mà không sợ chết nhào tới, dùng dao đâm.
Mạc Thừa cau mày lại, rút con dao ra khỏi ngực tên kia rồi đâm vào cổ họng gã đàn ông đang nhoài ra trước cửa sổ, gã đàn ông
rên lên một tiếng rồi ngã lộn ra ngoài, bị cái xe phía sau nghiền nát.
“Mày còn chịu được không?” Mạc Thừa đỡ tên kia, thấy trán hắn đầy mồ hôi, vẻ mặt sầm lại.
Tên thuộc hạ kia gắng gượng trả lời: “Em vẫn ổn, tạm thời không sao.”
“Cố chịu, sắp giải quyết được rồi.”
Mạc Thừa nói xong rút con dao luôn giấu trong ống giày ra, hành động y như Nhiếp
Nhiên lúc nãy, đâm mạnh con dao vào bánh xe, cái xe trượt bay ra ngoài, người ở bên trong cũng lao ra khỏi cửa.
Cùng lúc này, cái xe vốn chắn ở trước xe bọn chúng lại im lặng tránh ra, hai con dao lao ra từ chỗ lái, đâm thẳng vào đầu đối phương, kết liễu mấy tên kia.
Có thể nói hai người bọn họ hợp tác không chê vào đâu được, giống như đã bàn bạc trước.
Cho nên đám người này phải chết, một khi chết hết thì sẽ không còn người đối chứng, cô muốn bịa đặt thế nào cũng được.
Nhiếp Nhiên đắm chìm trong chuyện diệt khẩu mà quên mất người trong chiếc xe bên cạnh chính là kẻ địch lớn nhất của mình.
“Keng…”
Một con dao phóng tới cắm thẳng vào giữa vô lăng, thậm chí cán dao còn đang hơi rung lên.
Nhiếp Nhiên nhìn ra ngoài, thấy Mạc Thừa đang nghịch con dao trong tay, cười nghiền ngẫm với cô, im lặng nói từng chữ: Đến cô rồi.
Ba chữ ngắn ngủi khiến Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Bởi vì điều này có nghĩa là con mồi Nhiếp
Nhiên đã bị Mạc Thừa để mắt đến.
Cô thầm chửi bậy trong lòng: Đệch!
Khó khăn lắm mới giải quyết xong một mục tiêu, vậy mà vẫn còn một tên nhìn chằm chằm như hổ đói ở bên cạnh nữa.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng híp mắt lại nhìn
Mạc Thừa đang khiêu khích mình, nhân lúc chạng vạng tối mùa đông trời ảm đạm, cô buông con dao ra, lấy điện thoại ra khỏi túi, gõ mấy chữ báo cáo với Hoắc Hoành.
Bởi vì thời gian cấp bách, cô chỉ viết được hai chữ: Mạc đến.
Coi như cầu cứu.
Nhưng còn chưa gửi đi đã nghe thấy loáng thoáng có tiếng còi xe cảnh sát truyền tới.
“Cô báo cảnh sát à?”
“Anh báo cảnh sát à?”
Hai người đều biến sắc, đồng thanh chất vấn đối phương.
Nói xong, cả hai đều biết không phải là người kia.
Thế thì là ai báo cảnh sát?
Nhiếp Nhiên thấy con đường này hoang vụ, cảnh sát không thể nào đến nhanh thế mới đúng, có phải là lừa bọn họ không?
Lúc cô đang lẩm bẩm thì Mạc Thừa đột nhiên giục: “Đừng phí lời nữa, cắt đuôi bọn chúng đã.”
Nói xong hắn tăng tốc lao về phía trước.
Vốn đang đối chọi với nhau mà giờ vì tiếng còi xe cảnh sát, hai người lại bất đắc dĩ tiếp tục hợp tác.
Bất kể vì nguyên nhân gì, hai người bọn họ một người là lão đại của phần tử bất minh nơi biên giới, một người buôn lậu vũ khí đạn dược, đều tuyệt đối không thể gặp cảnh sát.
Vì thế hai người lập tức tăng tốc, cố gắng thoát khỏi tiếng còi xe cảnh sát kỳ quái sau lưng.
Đồng thời, Nhiếp Nhiên cũng đang nghĩ cách cắt đuôi Mạc Thừa.
Nhưng không biết có phải bị cô lừa mấy lần rồi không mà tên này luôn duy trì cảnh giác, vừa nhìn thấy xe cô đi lệch ở ngã rẽ là hắn sẽ lập tức sai người bám theo.
Có mấy lần cô sắp cắt đuôi được Mạc Thừa rồi, ai ngờ bị hắn phát hiện ra, dứt khoát đích thân lái xe bám lấy cô.
Cô đừng hòng thoát được tôi. Mạc Thừa cười lạnh, dùng khẩu hình nói với cô.
Nhiếp Nhiên nghiến răng, đáy mắt lạnh lùng, vẻ mặt u ám.