Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2212
CHỦ ĐỘNG XIN HỢP TÁC
Nhiếp Nhiên xác định bọn chúng sắp không chống đỡ nổi nữa, chuẩn bị ném lại đống hỗn loạn này chạy đi thì lại đột nhiên phát hiện có mấy chiếc xe đang lao từ xa đến.
Con người của cô co lại.
Chết tiệt, không ngờ đám này lại tìm được người giúp nhanh như vậy!
“Cô Diệp, hình như người của bọn chúng đến rồi!”
Nhiếp Nhiên nhấn mạnh chân ga lao nhanh về phía trước. Mà chiếc xe còn lại cũng lập tức bám theo, không biết là do thấy Nhiếp Nhiên chạy hay là thấy có người tới.
“Đại ca, bọn chúng sắp chạy rồi!”
Gã đại ca vội nói: “Lập tức đuổi theo cho tao! Lần này xem ông đây đập chết bọn chúng thế nào!”
Xe Nhiếp Nhiên dẫn đầu, mấy chiếc xe phía sau bám sát theo. Cô nhìn qua gương chiếu hậu, cau mày lại khẽ chửi: “Mẹ kiếp, đúng là âm hồn bất tán!”
Xe đã đi với tốc độ tối đa rồi nhưng chiếc xe phía sau đã dần dần xuất hiện trong khóe mắt cô, Nhiếp Nhiên vô thức sở hông mình, giơ súng nhắm vào chiếc xe đã sắp đuổi kịp xe mình.
Lúc cố định bóp cò thì cửa kính chiếc xe đối diện chậm rãi hạ xuống, một gương mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện.
Mạc… Mạc Thừa?!
Thế mà hắn ta đến thật.
Hoắc Hoành đoán không sai, tên này đúng
là điên, định chặn cướp hàng ngay trong thành phố!
“Trời đất, đó không phải là Mạc Thừa sao?
Sao hắn lại ở đây?”
“Mạc Thừa bám theo chúng ta làm gì?”
“Xong rồi xong rồi, Mạc Thừa để mắt tới chúng ta rồi!”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn bình tĩnh lại.
Chắc là Mạc Thừa không thể nhận ra cô đâu.
Nhưng Mạc Thừa bỗng nở nụ cười xán lạn, sau đó hắn dùng khẩu hình nói với cô bốn chữ: Đã lâu không gặp.
Tên này nhận ra cô?!
Đoàng! Lúc cô sửng sốt thì tiếng súng lại vang lên.
Nhiếp Nhiên thấy rõ viên đạn kia đang bay đến phía mình qua gương chiếu hậu, thậm
chí cô còn có thể ngửi được mùi khói thuốc súng
Cô xoay mạnh vô lăng, tiếc là tốc độ của cô không thể so được với tốc độ của đạn. Vì thế Nhiếp Nhiên đành nghiêng người, cố gắng giảm mức bị thương đến thấp nhất, chờ đợi viên đạn bay tới.
Nhưng cô không nhận thấy đau đớn như dự liệu mà nghe thấy một tiếng ầm, chiếc xe bị xô ra khỏi con đường.
Cô vội vàng xoay vô lăng ổn định xe, sau đó nghe thấy có tiếng đạn bắn vào da thịt song lại không thấy đau đớn.
Cô quay lại nhìn ra sau, phát hiện người vốn ở phía sau mình lúc này đã ngã xuống ghế, che vai, máu đang chảy ra khỏi kẽ tay hắn.
Hóa ra là người khác trúng đạn thay cô.
Nhiếp Nhiên quay phắt sang nhìn cái xe đối diện, thấy Mạc Thừa cười híp mắt lại im lặng nói ba chữ: Cẩn thận chút. 4
Nhiếp Nhiên hiểu ra ngay, phát xô vừa rồi đã thay đổi quỹ đạo xe của cô, giúp cô tránh được viên đạn kia.
Đệch đệch đệch!
Chuyện quái gì thế này!
Rõ ràng bọn họ đối đầu nhau, tại sao hắn lại giúp mình?
Hơn nữa nếu như cô nhớ không nhầm, hình như trước đây cô từng đá hắn ra khỏi xe đúng không? Chỉ riêng điểm này thôi hắn cũng nên ghi thù cô mới đúng, sao lại giúp cô chứ?
Nhiếp Nhiên nhìn nụ cười rực rỡ cùng với câu nói quan tâm của hắn mà cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Tên này định giải quyết xong đám người phía sau sẽ từ từ giải quyết cô à?
Thật ra thì…
Phương án này cũng tốt, dù sao bây giờ
bọn họ có ít người, đối phương nhiều người, nếu muốn an toàn qua ải thì vẫn phải nhờ vào nhau mới được.
Cô dùng khẩu hình nói với hắn: Hợp tác.
Mạc Thừa vốn còn đang thưởng thức ánh mắt không tin nổi của cô, ai ngờ sau đó cô lại chủ động nói muốn hợp tác với mình.
Hợp tác với hắn?
Cô điên rồi à?
Rõ ràng khoảng thời gian trước còn đạp mình từ trên xe xuống, bây giờ lại chủ động cầu hợp tác.
Đúng là lật mặt nhanh như lật sách.
Mạc Thừa cố ý trêu cô, hỏi: Dựa vào cái gì?
Đã đến lúc này rồi còn dựa vào cái gì là sao, đương nhiên là để bảo vệ mình rồi!
Chẳng lẽ muốn chết ở trong tay đám người này à?!
Nhiếp Nhiên nhìn nụ cười gợi đòn của hắn, cau mày lại, nhưng rồi lại lạnh lùng cười với hắn.
Mạc Thừa không hiểu được sự thay đổi này, nụ cười cứng ở khóe miệng nhìn rất buồn cười.
Một giây tiếp theo hắn đã hiểu tại sao
Nhiếp Nhiên lại cười lạnh với mình.