Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2210
ĐỒNG THỜI CHĨA SÚNG
“Mau bảo vệ cô Diệp!” Gã ngồi trên ghế phụ vội vàng rút khẩu súng bên hông ra, nói với những tên còn lại, đám người kia đồng loạt giơ súng nằm bò trên ghế định liều chết chiến đấu với chiếc xe phía sau.
Bọn chúng chưa kịp ngắm bắn, phía sau lại truyền tới mấy tiếng súng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Lúc nghe thấy phát súng đầu tiên, đám người kia theo bản năng cúi đầu, nhưng hai phát súng sau đó lại khiến bọn chúng cảm thấy bất thường.
Theo lý mà nói thì cửa kính xe phải vỡ rồi mới đúng, nhưng tại sao qua mấy phát
súng vẫn không tổn hại gì?
Đúng lúc này, một tên to gan ngẩng đầu nhìn ra ngoài, tò mò nói: “? Không đúng, không phải bắn chúng ta, sao hai chiếc xe kia lại bắn nhau rồi?”
“Không phải là đến giúp đỡ à? Sao lại người mình bắn người mình thế?”
Tên bên cạnh nhỏ giọng hỏi Nhiếp Nhiên:
“Cô Diệp, vậy chúng ta làm thế nào, có cần giúp không?”
Nhiếp Nhiên vẫn nhìn gương chiếu hậu, cô thậm chí còn phát hiện ra hành động kỳ lạ của cái xe phía sau kia sớm hơn bọn chúng.
“Nếu anh muốn chết thì đi giúp đi.”
Nghĩa là không giúp ư?
“Còn ngẩn ra đó làm gì, không mau đi đi?
Đợi bị bắn à?!” Nhiếp Nhiên quát lên.
“À, vâng.”
Đám người hoàn hồn lại, vội ngồi về chỗ của mình.
Chiếc xe lại lao nhanh.
Chiếc xe phía sau báo cáo: “Mẹ kiếp! Đại ca, người trong xe kia thế mà lại không giúp!”
Gã cầm đầu đang chiến đấu ác liệt với đối phương nghe thấy liền quay sang nhìn, thấy chiếc xe kia kia đổi hướng bỏ đi không hề do dự.
Hắn tức giận: “Con ranh này rõ ràng nghe thấy tiếng súng mà không đến giúp, quả nhiên có vấn đề! Nói không chừng vừa nãy tán tỉnh tên kia là để tung tin tức nên bây giờ mới có chiếc xe này tới bắt chúng ta!
Chẳng trách ông chủ Dự nghi ngờ cô ta!”
Đoàng! Đoàng!
Đạn bay đến bắn nát cửa kính, mảnh vỡ bắn tung tóe, tất cả đều nằm rạp xuống ghế
đợi loạt đạn này quét qua.
Nhân lúc này, tên thuộc hạ bên cạnh lớn tiếng hỏi: “Vậy phải làm thế nào? Có cần đuổi theo không?”
“Đuổi cái gì! Bắn nổ lốp xe bọn chúng cho tao, bây giờ đừng ai mong rời đi!” Gã đàn ông hung dữ nói.
“Vâng.” Tên thuộc hạ vội vàng nhắm vào đuôi chiếc xe đang vội vàng muốn rời đi, bắn một phát.
Đoàng!
Tiếng súng thứ nhất còn chưa dứt, tiếng thứ hai đã vang lên.
Đoàng!
Kính chắn gió bị bắn nát, cả miếng kính rơi xuống, đập vào người ngồi ở ghế phía sau.
“Mẹ kiếp, thế mà bọn chúng lại bắn cả chúng ta!” Gã đàn ông chửi một tiếng: “Cô
Diệp, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên thấy hai chiếc xe quay sang nhắm vào mình thì cười lạnh.
Ha ha, giờ là tình huống gì?
Đồng loạt chĩa súng à?
“Còn có thể làm sao nữa, bắn thôi.”
“Cô Diệp, hai chọi một, chúng ta không nắm chắc phần thắng đâu.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Ai nói là hai chọi một, rốt cuộc ai với ai là một đội vẫn chưa chắc đâu.”
Hai bên kia bắn nhau trước, rõ ràng không phải là cùng một phe, chỉ cần chắc chắn như vậy thì không có gì đáng sợ nữa.
Thật ra đối với bọn chúng mà nói cô tham gia vào chưa chắc đã là chuyện tốt.
Vốn là một chọi một, bây giờ biến thành hai chọi một, đây không phải là tự kiếm chuyện cho mình à?
Muốn đồng thời chĩa súng vào họ cũng phải xem cô có cho phép không.
“Vậy chúng ta bắn bên nào?” Tên thuộc hạ hỏi.
“Tùy anh. Tìm cái nào gần, tiện tấn công là được.”
Gã kia nghe mà rất muốn hỏi: Làm thế này có phải là quá tùy tiện không? Nhưng hắn không dám nói, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Lúc hắn chuẩn bị giơ súng bắn lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Nhớ kỹ, chỉ tấn công một mục tiêu thôi.”
Tại sao?
Rõ ràng là hai viên đạn đến từ hai chỗ khác nhau, chứng tỏ người trong hai cái xe kia đều muốn bắn chết bọn họ, tại sao chỉ được tấn công một xe?