Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2209
NỔ SÚNG
Qua khoảng nửa tiếng, chiếc xe ra khỏi con đường, xuống cao tốc, tiến vào con đường nhỏ khác, tên lái xe dè dặt hỏi: “Cô Diệp, bây giờ có thể cắt đuôi bọn chúng chưa?”
Nhiếp Nhiên chậm rãi mở mắt nhìn qua gương chiếu hậu: “Ừ, làm nhanh lên, đừng gây phiền phức cho tôi nữa.”
Gã kia run tay, vội vàng trả lời: “Vâng.”
Chiếc xe rất nhanh liền tăng tốc.
Sau mười lăm phút lại có một chiếc xe nữa đột nhiên xuất hiện phía sau chiếc xe kia.
“Cô Diệp, lại có thêm một chiếc xe nữa!”
Nhiếp Nhiên lập tức mở mắt ra, nhìn vào gương chiếu hậu. Đúng là có một chiếc xe
lạ bám lấy chiếc xe vẫn theo đuổi bọn họ,
Nhiếp Nhiên cau chặt mày lại.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ… là xe của Lệ Xuyên Lâm à?
Không phải lúc nãy cô gái kia nói mình đang làm việc sao?
Nhưng cô lại nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này.
Lúc ấy bọn họ lái xe về nên mới va chạm ở chỗ rẽ, nếu như việc bọn họ làm là truy đuổi người trong chiếc xe kia thì phải thuận đường với cô mới đúng, không thể nào gặp nhau được.
Vậy là xe của ai?
“Chẳng lẽ bọn chúng tìm người đến giải quyết chúng ta à?”
Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi. Một tên khác với giục: “Thế thì còn đợi gì nữa, mau lái xe cắt đuôi bọn chúng đi.”
Tuy nói thế nhưng tất cả vẫn đồng loạt nhìn Nhiếp Nhiên.
“Cô Diệp?” Tên kia hỏi cô một tiếng.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừ, nghĩ cách cắt đuôi đi.”
Gã đàn ông lái xe đạp mạnh chân ga, dải cây xanh ngoài cửa xe trong nháy mắt đã hóa thành một cái bóng xanh.
Xe lao đi như bay.
Chiếc xe phía sau phát hiện bọn họ tăng tốc thì cũng lập tức tăng tốc đuổi theo.
Hai chiếc xe một trước một sau đuổi tới, vậy là cả ba chiếc xe cứ đuổi nhau chạy trên con đường nhỏ trống trải mà hoang vu.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm hai chiếc xe qua gương chiếu hậu, thấy bọn chúng càng lúc càng tăng tốc. May mà con đường này vắng vẻ chứ không phải cao tốc hoặc là dòng xe cộ trên phố lớn, không có camera
giám sát, cũng không có nhiều xe chạy, cả con đường chỉ có độc ba chiếc xe này vun vút đuổi nhau.
Đáng tiếc dù xe của bọn họ đi nhanh thế nào cũng không cắt đuôi được hai cái xe kia.
Tên lái xe thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu, cuống đến nỗi trán hắn rịn đầy mồ hôi.
“Làm thế nào đây, không cắt đuôi được, hai chiếc xe kia cũng tăng tốc rồi.”
Tên bên cạnh đề nghị: “Hay là đến chỗ nhiều người đi? Chắc chắn bọn chúng sẽ không dám bám sát thế.”
Tất cả đều đồng ý, chỉ có Nhiếp Nhiên là không: “Không được, nơi này là địa bàn của bọn chúng, đến chỗ nhiều người không chỉ không cắt đuôi được, nói không chừng còn khiến cảnh sát chú ý.”
Nếu hai chiếc xe kia là của cùng một nhóm người thì đồng nghĩa với việc có rất nhiều
tên đồng bọn đang đợi lệnh, chỉ đợi một cuộc điện thoại của bọn chúng là lúc nào cũng có thể bao vây bọn họ.
Đặc biệt là ở nơi nhiều người, mấy chiếc xe này mà áp sáp bao vây thì bọn họ sẽ bị động đến nỗi không có cả năng lực đánh trả.
Đám người xung quanh cuống lên: “Thế chúng ta phải làm sao? Cũng không thể cứ chạy như thế này mãi được đúng không?
Đến lúc xe hết xăng sẽ tội đời.”
Nhiếp Nhiên cau mày, đúng thế, nếu xe hết xăng cũng là một chuyện rất đau đầu. Cho nên bây giờ việc quan trọng nhất chính là phải cắt đuôi hai chiếc xe kia đi.
“Tạm thời đến chỗ vắng đã, cố gắng hết có thể để cắt đuôi bọn chúng.” Nhiếp Nhiên lạnh giọng ra lệnh.
“Vâng.” Gã lái xe gật đầu.
Nhưng vừa dứt lời thì “đoàng” một tiếng,
tiếng súng không báo trước vang lên trên con đường trống trải.
Tất cả mọi người trong xe gần như theo bản năng nhào xuống dưới ghế, xe trượt trên đường, suýt nữa bay ra ngoài.
Nhiếp Nhiên túm lấy cửa xe, tức giận nói:
“Có biết lái xe không hả?”
Gã lái xe hoàn hồn lại, đạp mạnh chân phanh, mà lúc này những tên còn lại thấy không còn tiếng súng nữa mới ngẩng đầu lên.