Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2208
SỬ DỤNG TỐT MỸ NHÂN KẾ
Nhiếp Nhiên cũng biết mình làm hơi quá, nhưng nhiệm vụ ở trước mặt, cô thật sự không còn cách nào. Cùng lắm thì lần sau sẽ giải thích cho cô gái kia.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Lệ Xuyên
Lâm muốn giải thích.
“Tôi đi trước đây, lần sau gặp.”
Bởi vì Nhiếp Nhiên đưa lưng về phía đám thuộc hạ nên bọn chúng không nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô lúc này, chỉ biết là
“cô Diệp” thành công chuyển nguy thành an, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi.
Chẳng trách Nhị thiếu thích cô, ông chủ Dự cũng khách sáo với cô như vậy.
Nhiếp Nhiên không hề biết hành động này của mình khiến năm tên kia khâm phục, cô chỉ biết là mình đã xử lý xong chuyện này, tạm thời giữ được mạng.
Trước khi đi Nhiếp Nhiên còn cười với Lệ
Xuyên Lâm ngoài cửa xe, cho đến khi bóng anh ta càng lúc càng nhỏ lại trong gương chiếu hậu, cô mới thu lại nụ cười.
Những tên còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cô Diệp giỏi thật đấy, thế mà dùng mỹ nhân kế giải quyết được tên kia.”
“Đúng vậy, còn làm cô gái kia tức giận gần chết, thật là tài giỏi!”
Cô bày ra vẻ khinh thường: “Đàn ông không cần tiền thì là cần đàn bà, dù sao cũng sẽ có cách giải quyết.”
“Ha ha ha… cô Diệp đúng là hiểu đàn ông…” Đám thuộc hạ lúng túng: “Những cô
Diệp này, xử lý xong cảnh sát giao thông rồi, còn cái xe phía sau thì phải làm thế nào?”
“Không thể nào, tin tức lần này vô cùng kín đáo, không thể bị người khác biết được.”
Tên khác hừ một tiếng: “Thôi xin, lần nào vận chuyển mà chúng ta không bị người khác biết chứ?”
“Vậy phải làm thế nào, nếu như là cướp hàng thì ứng phó kiểu gì? Bây giờ đang trong thành phố nhiều người, nhất định sẽ khiến cảnh sát chú ý.”
Hơn nữa quan trọng nhất là bọn chúng không quen thuộc nơi này, chỉ có thể dựa vào cô Diệp, nhưng cô Diệp cũng không phải kiểu người có thể dựa vào.
Nhiếp Nhiên lên tiếng: “Chắc là thuộc hạ của người vừa đưa hàng cho chúng ta.”
“Ông ta? Sao tự dưng ông ta phải cho người bám theo chúng ta?”
Nhiếp Nhiên giải thích: “Nếu như chúng ta xảy ra vấn đề, bọn chúng sẽ rất dễ bị bại lộ, sao có thể yên tâm được?”
“Ý cô là chỉ cần chúng ta xảy ra chuyện, bọn chúng sẽ ra tay à?”
Bọn chúng liền nhớ đến chuyện vừa rồi cô thà mạo hiểm bị cảnh sát giao thông kéo xe cũng không muốn rời đi. Nếu họ dám chạy trốn, có khi một giây sau đó họ sẽ không biết chết ở cái góc nào trong thành phố này.
“Đừng quá bi quan, anh cũng có thể cho là bọn chúng hộ tống chúng ta ra khỏi thành phố.” Nhiếp Nhiên nói thêm một câu.
CC
Mọi người cạn lời.
Phải lạc quan thế nào mới có thể nghĩ như cô chứ?