Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2207
DIỄN ĐẾN CÙNG
“Sao anh biết là tôi?” Nhiếp
Nhiên nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt Lệ Xuyên Lâm lộ ra vẻ phức tạp:
“Lời cô mắng cô ta y như lời cô nói ở Cục
Cảnh sát trước đây, gần như không khác gì.”
Dáng vẻ hùng hổ dọa người càn quấy kia, có lẽ trừ cô ra anh ta cũng không tìm được người thứ hai.
Nhiếp Nhiên cau mày, vốn muốn mượn cơ hội càn quấy cầm tay Lệ Xuyên Lâm tiếp tục gõ ám hiệu mà thôi, không ngờ mình lại đánh bậy đánh bạ nói lời trước đây từng nói.
Nhưng sao cô lại nói như thế ở Cục Cảnh sát nhỉ?
Cô cố gắng nhớ lại.
Trí nhớ của Lệ Xuyên Lâm đúng là tốt thật, chuyện bao nhiêu năm rồi vẫn còn nhớ rõ thế, ngay cả lời mình nói thế nào cũng nhớ luôn.
“Cô đang làm việc à?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừ, cho nên không thể kéo xe đi, anh giúp tôi đi.”
Lệ Xuyên Lâm nói: “Tôi biết rồi.”
Anh ta không hỏi cô làm nhiệm vụ gì, chỉ nói thế rồi quay đi đến cạnh cảnh sát giao thông kia: “Chuyện này chúng tôi giải quyết riêng.”
Cô gái bên cạnh kinh ngạc nói: “Đội trưởng
Lệ, tôi không nghe nhầm chứ? Anh muốn giải quyết riêng?”
Thấy Lệ Xuyên Lâm là người bị hại quyết định giải quyết riêng, cảnh sát giao thông cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể thu quân.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đi tới
trước mặt anh ta, cười nói: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
Lệ Xuyên Lâm lạnh lùng nói: “Cô đưa số điện thoại cho tôi, chuyện này coi như đã giải quyết xong.”
Nói xong anh ta đưa giấy bút cho cô.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Cô gái kia hô lên: “Lệ Xuyên Lâm!”
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, cất giọng nói mập mờ: “Muốn số điện thoại của tôi thì không dễ đâu, nhưng nếu anh đã mở lời thì cũng không có vấn đề gì.”
Thật ra Nhiếp Nhiên biết Lệ Xuyên Lâm muốn lấy số điện thoại của cô chỉ để liên lạc xem cô có an toàn không thôi, nhưng nếu cô gái này đã hiểu lầm, cô dứt khoát cho cô ta hiểu lầm đến cùng, nhận lấy tờ giấy viết số điện thoại của mình lên.
Cô gái kia dễ thấy đã bị đả kích lắm rồi: “Lệ
Xuyên Lâm, anh có biết mình đang làm gì
không? Bây giờ chúng ta đang làm việc, anh không làm lại ở đây tán tỉnh à?”
Làm việc?
Hóa ra Lệ Xuyên Lâm cũng đang làm việc à?
Nhiếp Nhiên sợ cô gái kia để lộ thân phận của bọn họ, khi đó chỉ sợ sẽ bị người ta nghi ngờ là đang diễn nên vội vàng ngắt lời cô ta, nhét giấy bút vào túi áo Lệ Xuyên
Lâm: “Đây, số điện thoại của tôi, có thời gian nhớ liên lạc.”
Nói xong cô còn vỗ nhẹ lên ngực anh ta với ý sâu xa.
“Lệ Xuyên Lâm, anh… tôi không ngờ anh lại là người như vậy! Coi như tôi nhìn lầm anh rồi!”
Cô gái kia ném lại câu này rồi lái xe bỏ đi, vứt Lệ Xuyên Lâm lại.
Lệ Xuyên Lâm nhìn kẻ đầu sỏ là Nhiếp
Nhiên, ánh mắt vốn lạnh nhạt mang theo vẻ bất lực.