Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2206
TÔI NHÌN TRÚNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY RỒI
Mọi người đều không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ làm thế.
Lệ Xuyên Lâm khẽ cau mày, đang định hất tay cô ra thì phát hiện Nhiếp Nhiên giữ rất chặt, đây không phải là sức lực của con gái bình thường.
Hơn nữa…
Cô đang gõ nhẹ theo tấu nhẹ lên cổ tay anh ta, hình như là đang muốn nói gì đó.
Lệ Xuyên Lâm không nhúc nhích, chỉ cau mày lạnh lùng nhìn cô, muốn giải tin tức trong tay.
Người ngoài không hề biết nên chỉ tưởng
Nhiếp Nhiên đang lôi lôi kéo kéo Lệ Xuyên
Lâm mà thôi.
Người khác nhìn thấy thì không sao, nhưng vào mắt cô gái kia lại khác.
Cô ta hợp tác với Lệ Xuyên Lâm mấy tháng, biết tính anh ta lạnh lùng, đừng nói là lôi kéo, cho dù tình cờ đứng gần cũng có thể bị anh ta lườm cho phải lùi lại, nhưng bây giờ anh ta lại không đẩy ra!
Vậy làm sao được!
Cô ta tiến lên giằng tay Nhiếp Nhiên ra, lạnh giọng trách: Cái gì mà hối hận hay không hối hận, cô uy hϊế͙p͙ ai hả! Cô nói xem, cô định khiến chúng tôi hối hận kiểu gì?”
“Tôi đang nói chuyện với anh ta, liên quan gì đến cô?” Cô mới gõ ám hiệu được một đoạn đã bị cắt ngang nên không vui, thế là quét ánh mắt sắc như dao qua.
Nhưng vì có Lệ Xuyên Lâm ở đây nên cô
mắt càng lúc càng u ám.
Thế là cô đổi thành dáng vẻ ăn vạ: “Tôi không ra thể thống gì đấy, thì sao?! Tôi lôi kéo anh ta thì làm sao?! Tôi có ý với anh ta không được à? Còn hơn loại vờ vĩnh đứng bên cạnh người ta đóng vai bạn gái! Loại người không dám theo đuổi nhưng lại ngăn cô gái khác theo đuổi như cô còn không biết xấu hổ hơn! Ba mẹ cô không dạy cô bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ à?”
Cô gái kia tức giận nói: “Cô… cô nói linh tinh cái gì thế!”
“Tôi nói tôi nhìn trúng người đàn ông này rồi, mời cô cút sang một bên, tôi muốn nói chuyện với anh ta!”
Nhiếp Nhiên nắm chặt cổ tay Lệ Xuyên
Lâm không buông làm cô gái kia tức điên lên: “Cô đúng là càn quấy!”
“Tôi có càn quấy hay không là do anh ta quyết định, không đến lượt cô.”
Cô gái kia quay sang nhìn Lệ Xuyên Lâm:
“Đội trưởng Lệ.”
Nhiếp Nhiên cũng nhìn anh ta, còn chưa kịp gõ mật mã đã nghe thấy Lệ Xuyên Lâm lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Nói xong anh ta giãy ra khỏi tay cô. Tim
Nhiếp Nhiên thắt lại, cảm thấy xong rồi.
Cô gái bên cạnh như trút được giận, vẻ mặt giãn ra.
Lúc Nhiếp Nhiên quyết định từ bỏ cọng rơm Lệ Xuyên Lâm này, định nghĩ cách khác thì đột nhiên bị anh ta cầm lấy tay.
“Không phải nói muốn giải quyết riêng sao, ra giá đi.”
Nhiếp Nhiên và cô gái kia đều kinh ngạc.
“Đột trưởng Lệ?!”
Nhưng Lệ Xuyên Lâm không để ý đến cô ta, chỉ kéo Nhiếp Nhiên đến đuôi xe.
Thấy đám người kia đều nhìn bọn họ, cô
chỉ có thể ho nhẹ mấy tiếng: “Đền gấp ba, anh cảm thấy thế nào?”
“Gấp mười.”
Nhiếp Nhiên cau mày: “Xe chỉ bị xước chút thôi, gấp mười có phải là hơi quá không?!”
“Bây giờ tôi đang đợi cô nói đấy.” Lệ Xuyên
Lâm lạnh mặt, ám chỉ.
Nhiếp Nhiên biết ngay là anh ta đã nhận ra mình rồi.
Nhưng mà…
Sao anh ta lại nhận ra được? 2