Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2205
CỌNG RƠM CỨU MẠNG CUỐI CÙNG
“Sắp rồi.” Cô gái kia quay lại trả lời.
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một người bước xuống từ chiếc kia màu đen kia, đứng ở cạnh cửa xe. Ngũ quan của anh ta vẫn sắc bén lạnh lùng như trước kia, không hề thay đổi.
Nhiếp Nhiên sững sờ.
Lệ Xuyên Lâm?
Tại sao anh ta lại ở đây?
Chẳng lẽ đây là một phần của kế hoạch à?
Không, không thể nào, nếu như là một phần của kế hoạch thì thế nào Hoắc Hoành
vẻ mặt hơi lúng túng: “Ý tôi là cô đừng tưởng tìm anh ấy là có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.”
Cho dù giải thích, giọng cô ta vẫn dứt khoát, hơn nữa nhìn ra được cô ta vô cùng cảnh giác khi thấy Nhiếp Nhiên đến gần.
Nhiếp Nhiên coi như không nhìn thấy, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này,
Lệ Xuyên Lâm là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, cô không thể vứt bỏ được.
“Anh này, chuyện này tôi muốn giải quyết riêng, anh có thể thuyết phục cô đây giúp tôi không?”
Lệ Xuyên Lâm chỉ đáp lại có một câu đơn giản: “Vi phạm luật giao thông thì phải xử lý theo luật.”
Nói rồi anh ta định mở cửa xe ngồi vào trong, không muốn nói tiếp với Nhiếp
Nhiên nữa.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, hạn chết cái kiểu trầm tĩnh ít nói của anh ta!
Lúc này mà còn gặp phải kiểu đàn ông nghìn năm không nói lời nào đúng là xui xẻo đến tám đời.
Cô gái đứng cạnh tuy không có quá nhiều biểu cảm nhưng đáy mắt vẫn lộ ra vẻ đắc ý, ngay cả giọng nói cũng thế: “Nghe thấy chưa?”
Nhiếp Nhiên cau mày, thấy cảnh sát giao thông đang nhìn chằm chằm, cuối cùng vẫn đi về phía Lệ Xuyên Lâm.
Cô gái kia tiến lên chặn trước mặt cô, quát:
“Này, cô đừng gây chuyện nữa, bằng không thì không chỉ đơn giản là bị phạt tiền kéo xe đầu!”
“Bây giờ tôi muốn thương lượng với anh ta, tại sao cô cứ ngăn cản tôi?”
Cô gái kia ngẩn ra: “Tôi… chỉ là… chỉ là cảm thấy cô cố tình gây sự, hơn nữa… hơn nữa anh ấy cũng không muốn nói chuyện với cô! Đúng! Rõ ràng anh ấy không muốn nói chuyện với cô, tại sao cô còn cố tình?”
“Rốt cuộc là tôi cố tình gây sự hay là cô không muốn để tôi nói chuyện với anh ta?”
Nhiếp Nhiên nói thẳng.
Cô gái kia nhìn mặt thì lạnh lùng nhưng thực ra da mặt lại mỏng, bị Nhiếp Nhiên hỏi thế, lộ ngay ra vẻ hốt hoảng.
Nhiếp Nhiên cong môi lên cười: “Sao hả, thích anh ta à? Cho nên không muốn để cho những cô gái khác nói chuyện với anh ta?”
Cô gái kia bị vạch trần, lập tức nổi giận:
“Cô… cô nói linh tinh!”
“Tôi nói linh tinh hay là đâm trúng tim đen?”
“Cô!”
Nhiếp Nhiên cười xấu xa nhìn cô ta, lại nói:
“Nếu chỉ nói linh tinh thì mời cô tránh ra, bây giờ tôi muốn nói chuyện với anh ta chứ không phải cô.”
Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh Lệ Xuyên
Lâm, song còn chưa kịp lên tiếng đã nghe
thấy anh ta lạnh lùng nói: “Tôi không phải cảnh sát giao thông, chuyện này tôi không giúp được cô.”
“Anh này, tôi cảm thấy anh vẫn nên nghĩ thêm về đề nghị của tôi đi, tôi đồng ý bồi thường gấp đôi.” Nhiếp Nhiên nghiến răng, bởi vì có nhiều người xung quanh đang nhìn nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm anh ta nói.
Nhưng Lệ Xuyên Lâm lại không nghe ra hàm ý của cô, chỉ nói với cô gái kia: “Sắp muộn rồi, cô lập tức xử lý chuyện này đi.”
Nói xong anh ta mở cửa xe định ngồi vào trong.
Nhiếp Nhiên thấy cọng rơm cứu mạng sắp bỏ chạy, không quan tâm được đến cái gì nữa, giơ tay giữ lấy cổ tay anh ta: “Tôi nói nghiêm túc đấy, nếu anh cố chấp không đồng ý thì nhất định sẽ hối hận.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m