Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2204
TÌNH HUỐNG KHÔNG ĐÚNG
Mọi người nhìn theo, quả nhiên thấy một chiếc xe dừng ở phía xa.
Nhiếp Nhiên cau mày lại: “Bây giờ chỉ sợ chúng ta còn phải dựa vào cảnh sát giao thông.”
Nếu như lái xe đi, cho dù thoát được cảnh sát thì đến chỗ an toàn, chiếc xe kia cũng chẳng do dự mà nổ súng bắn chết cô.
Bây giờ tình cảnh của bọn họ vô cùng bị động
Nếu chạy, cảnh sát và người của Dư Xuyên đều sẽ truy sát bọn họ.
Còn không chạy sẽ biến thành ngồi chờ chết, không chỉ mất chỗ hàng này, mà cô cũng không thể tiếp tục làm việc cho Hoắc
Hoành nữa.
Chạy hay không chạy đều là chết.
Cô phải làm như thế nào đây?
Đủ loại suy nghĩ không ngừng hiện ra trong đầu cô.
Nhìn sắc mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng đang rối loạn, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
“Chẳng lẽ cô Diệp biết người trong xe kia là ai à?” Gã đàn ông thấy ánh mắt Nhiếp
Nhiên lạnh lùng thì vẻ mặt trở nên kỳ quái.
Vừa rồi chiếc xe kia đi theo bọn chúng, cô
Diệp lại nói là không cần quan tâm.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng trả lời: “Anh thấy xe bám theo chúng ta sẽ là loại người tốt lành nào?”
Câu này của cô khiến tên kia chỉ đành tạm thời dằn nỗi nghi ngờ xuống.
Không lâu sau xe của cảnh sát giao thông đã đến hiện trường.
“Xảy ra chuyện gì thế? Ai là người báo cảnh sát?” Một cảnh sát giao thông đi tới, kiểm tra hiện trường rồi hỏi.
Cô gái trong chiếc xe đối diện bước xuống:
“Là tôi.”
“Cô nói đi, chuyện là thế nào?”
“Chúng tôi đang lái xe, chiếc xe này chạy không đúng đường, gây ra tai nạn.” Cô ta nói rất ngắn gọn.
Cảnh sát vừa nghe vừa ghi chép: “Có ai thương vong không?”
“Không, chỉ có xe tôi bị xước thôi.”
Cảnh sát nói: “Nếu là thế thì phạt tiền, cộng thêm kéo xe đi. Bảo lái xe mang chứng minh nhân dân và bằng lái ra đây.”
Vẻ mặt cả đám người đều trở nên căng thẳng, có tên còn bị giật giật cơ mặt.
Chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh tiến lên cười nói: “Anh cảnh sát à, có cần phạt nghiêm trọng vậy không?”
“Các cô vi phạm luật giao thông còn không nghiêm trọng à? Vậy thế nào mới tính là nghiêm trọng? Mau mang chứng minh nhân dân và bằng lái qua đây, đừng có lề mề.” Có lẽ cảnh sát này đã xử lý rất nhiều vụ án tương tự nên rất có kinh nghiệm, không hề nhượng bộ.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta định gọi người kéo xe đi, lại nói với cô gái kia: “Cô gái, chúng tôi đã nhận sai rồi, cũng đồng ý giải quyết riêng, có thể xin cô giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng tôi một lần không?”
Cô gái kia vẫn lạnh lùng: “Đây không phải là vấn đề bỏ qua hay không, mà là các người vi phạm luật giao thông vô cùng nghiêm trọng, cần phải xử lý theo luật.”
Nếu như không phải xung quanh có cảnh sát giao thông, Nhiếp Nhiên thật sự muốn đi lên đánh ngất cô ta rồi ném vào bụi cỏ cho xong chuyện.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên bắt đầu lạnh dần, cũng dần dần mất hết kiên nhẫn.
Mà cô gái kia cũng nghênh đón ánh mắt cô, không hề sợ hãi.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, một giọng nói xen vào phá vỡ cục diện bế tắc này: “Đã giải quyết xong chưa?”