Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2203
HOÀN CẢNH BỊ
ĐỘNG
“Như vậy không được đâu, nếu bọn họ nhớ mặt chúng ta thì càng không trốn được.”
“Bảo anh xuống xe giải quyết thì cứ làm theo đi, nói nhiều thể làm gì!” Nhiếp Nhiên thấy đối phương đã mở cửa xe bước xuống, lại bổ sung: “Nhớ có thái độ tốt một chút, giải quyết riêng với bọn họ, đừng có kinh động cảnh sát giao thông.”
Đám người kia chỉ đành im miệng làm theo lời cô.
Lúc tên ngồi ở ghế phụ định mở cửa xuống xe thì thấy một cô gái ăn mặc bình thường bước xuống từ cái xe đối diện rồi đi tới, hắn mở cửa, xuống xe, thương lượng với cô ta: “Ngại quá, do chúng tôi không để ý
nên đâm vào xe của cô. Tôi thấy hình như cô cũng không có vấn đề gì, hay là bỏ qua đi.”
Nhưng cô gái kia lại sầm mặt vào, lạnh lùng nói: “Tôi tới không phải để nói chuyện với anh, mà là nói cho các anh biết tôi đã báo cảnh sát rồi, mời các anh ở lại đây đợi cảnh sát giao thông xử lý.”
“Cái gì?”
Tên đó với tên lái xe tái mặt, theo bản năng vặn chìa khóa xe, nổ máy chuẩn bị chạy trốn.
Mà cô gái kia cũng phát hiện ra điều này.
Lúc cô ta định giữ hắn lại thì Nhiếp Nhiên nhanh tay ấn lên vai hắn, ra hiệu cho hắn đừng nhúc nhích. Ở trong mắt người ngoài chỉ là cô đặt tay lên vai hắn, nhưng trên thực tế cô đang bóp mạnh xương vai khiến hắn dừng tay.
“Nếu là lỗi của chúng ta thì chúng ta cứ kiên nhẫn đợi đi, không sao cả.” Nhiếp
Nhiên vỗ vai hắn rồi quay sang nhìn cô gái kia, xuống xe, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Ngại quá, chuyện này đúng là do lỗi của chúng tôi. Nhưng tôi cảm thấy không đến nỗi phải tìm cảnh sát giao thông chứ? Chỉ là cọ vào xe của cô thôi, chúng tôi đền tiền là được rồi, cô cứ ra giá đi, chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
Nhưng cô ta chỉ nói: “Tôi không cần tiền, là các người vi phạm luật lệ giao thông, phải xử lý.”
Nhiếp Nhiên không ngờ cô ta lại cứng đầu thế, cười nhượng bộ: “Người anh em này của tôi làm việc hấp tấp, lần đầu tiên lái xe nên có lẽ vẫn chưa thuần thục, hy vọng cô có thể giơ cao đánh khẽ.”
“Tôi giơ cao đánh khẽ, lần sau các người đâm chết người thì làm thế nào?”
CC
Dù sao Nhiếp Nhiên cũng là bên đuối lý, đối phương lại là công dân tốt lo nghĩ cho nhân dân nên cô cũng không biết nói gì
nữa.
Cô không ngừng nhượng bộ: “Có bài học lần này, tôi tin anh ta nhất định sẽ thay đổi, vẫn hy vọng cô khoan dung.”
“Lời này cô để nói với cảnh sát giao thông đi.”
Cô gái kia hình như không muốn nói chuyện với Nhiếp Nhiên, về xe mình đợi cảnh sát giao thông đến.
Gió thu xào xạc, hoàng hôn dần dần buông xuống, trên con đường vắng lặng này chỉ có nhóm người Nhiếp Nhiên đứng cạnh xe.
Gã kia thấp giọng hỏi: “Làm thế nào đây cô
Diệp, hay là chạy đi?”
Loại người thường xuyên làm những chuyện phạm pháp như bọn chúng, chạy là phản ứng tự nhiên đầu tiên, chuyện này rất bình thường. Nhưng Nhiếp Nhiên biết nếu muốn bình yên đi đến biên giới thì không thể chạy trốn được.
“Mặt và xe của chúng ta đều bị camera quay lại rồi, bây giờ mà chạy được à?”
Mấy tên trong xe cuống lên: “Làm thế nào đây? Cảnh sát giao thông mà đến kiểm tra xe thì chúng ta sẽ không chạy được.”
“Lúc nãy mà đi thì cũng không đến nỗi bị động thế này.” Gã đàn ông bên cạnh lẩm bầm.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng quay sang nhìn hắn: “Vậy là lỗi của tôi à? Rốt cuộc là ai tự dưng kiếm chuyện, gây ra vụ tai nạn này?”
“Tôi…” Gã kia nghẹn họng: “Nhưng chúng ta cũng không thể đợi cảnh sát giao thông đến đây được đúng không?”
“Đúng vậy, xe của chúng ta không thể bị cảnh sát giao thông kiểm tra.” Người bên trong xe cũng nhắc nhở.
Đúng lúc này cô liếc về phía xa, vô tình phát hiện một chiếc xe quen thuộc xuất hiện ở chỗ tối chờ cơ hội.
Cô biến sắc, lạnh giọng cảnh cáo: “Tôi khuyên các anh tốt nhất vẫn nên đợi cảnh sát giao thông đến đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì chiếc xe bị các anh cắt đuôi đã đuổi kịp rồi.”