Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2202
ĐÂM XE?!
Xe xuống cao tốc, nhanh chóng chạy trên đường bằng. Cứ tưởng lúc này sẽ thuận lợi ra khỏi thành phố nhưng lại thấy trước mặt có trạm kiểm soát cùng với năm sáu cảnh sát đứng ở đó.
“Cô Diệp, bên kia cũng có trạm gác!” Gã đàn ông lái xe đi chậm lại, căng thẳng báo cáo với Nhiếp Nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn rất bình tĩnh, giống như là đã sớm biết chuyện này: “Lại đi vào đường C , sau đó xuống cao tốc.”
“Vâng!” Tên kia vội bật xi nhan.
Chiếc xe đi qua đám cảnh sát, thuận lợi rời đi.
Đến khi ra khỏi phạm vi của những cảnh sát kia, tên thuộc hạ ngồi ở ghế phụ mới nói với ý sâu xa: “Hình như cô Diệp hiểu
rất rõ nơi này.”
“Dù sao cũng là lần đầu tiên làm việc, phải nghiên cứu kỹ mới được.” Nhiếp Nhiên thản nhiên trả lời.
“Đúng là thế thật, nhưng cô cẩn thận quá mức rồi, thế mà còn hiểu rõ ở đâu có trạm kiểm soát.” Gã đàn ông thăm dò.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ bèn ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Chuyện này có là gì, tôi ở trong nước nhiều năm, không có bản lĩnh lấy được tin tức thì sao mà lăn lộn được?”
Tên kia giật mình, dịu giọng, cười ha ha nói: “Cô Diệp đúng là lợi hại, ngay cả loại tin tức này cũng có được.”
“Chính vì thế nên ông chủ Dư của các anh mới khách sáo, tiếp đãi tối long trọng.”
Đối phương hoàn toàn không nói được gì nữa, trong xe cũng yên tĩnh lại.
Nhiếp Nhiên dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, tên lái xe nói: “Cô Diệp, tôi phát hiện hình như có một chiếc xe luôn bám theo chúng ta, có cần tôi cắt đuôi bọn chúng không?”
Nhiếp Nhiên nhắm mắt, trả lời: “Không cần quan tâm đến bọn chúng, anh cứ lái xe đi.”
Dư Xuyên chỉ nghi ngờ cô, phái người canh chừng cô mà thôi chứ không có ý đồ gây hại, cô không cần phải xung đột chính diện với bọn chúng.
Nhưng tên đàn ông ngồi trên ghế phụ lại không đồng ý: “Không được, lô hàng này rất quan trọng, nếu những kẻ đó không phải là người của chúng ta thì vẫn nên cắt đuôi để tránh có chuyện.”
Nói xong hắn xoay vô lăng trong tay tên ngồi cạnh, đi vào một đường khác.
“Tăng tốc!” Hắn ra lệnh.
Chiếc xe lao vút đi.
Kỹ thuật lái xe của tên kia không tệ, vòng vo một lúc đã dễ dàng cắt đuôi cái xe phía
sau.
“Xong rồi! Dễ dàng giải quyết.” Tên kia đắc ý búng tay rồi cười nhìn tên ngồi ở ghế phụ tranh công: “Anh Ba, thế nào, kỹ năng của em được nâng cao đấy chứ?”
“Xem mày kìa…”
Hắn còn chưa nói xong đã biến sắc mặt, hộ lên: “Cẩn thận!”
Đáng tiếc hắn nói quá muộn, hai tiếng phanh gấp vang lên.
Kít!
Kít!
Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn giữ lấy tay nắm cửa xe nên chỉ hơi nghiêng về phía trước chứ không bị va đập mạnh. Nhưng đám người kia thì tương đối thảm, nhất là mấy tên không thắt dây an toàn, bị đập mạnh vào ghế.
Mấy giây sau, gã ngồi ở ghế phụ vội quay lại hỏi Nhiếp Nhiên: “Cô Diệp, cô có sao
không?”
“Không chết được.”
Thấy cô không có vấn đề gì thật, hắn vội vàng quay sang nói với gã bên cạnh: “Đi mau!”
Nhưng một giây tiếp theo đã nghe thấy
Nhiếp Nhiên nói: “Không được!”
“Tại sao?” Hắn không hiểu.
“Bây giờ anh chạy sẽ thành gây tai nạn bỏ trốn, bọn chúng báo cảnh sát, chúng ta sẽ
Xong đời.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Xuống xe.”
“Cái gì?!” Tất cả đều vô cùng kinh ngạc.