Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2196
NẮM CHẮC 90%
Trong ba ngày ngắn ngủi này, Nhiếp
Nhiên thấy anh đã vạch ra hai kế hoạch, thuyết phục được Dư Xuyên, đồng thời còn bảo Lý Tông Dũng chuẩn bị cách tiếp ứng với kế hoạch, bố trí ổn thỏa mọi thứ.
Cô thấy anh vạch rõ đường đi cho mình mà cảm thán, chẳng trách người Quân khu 9 coi anh là truyền thuyết, đúng là anh có bản lĩnh thật. Hai phương án chỉ trong ba ngày đã xây dựng xong, phải thông minh thế nào mới làm được chứ?
Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì Hoắc Hoành gõ bút lên bàn: “Sao em lại thất thần thế, có chỗ nào không hiểu à?”
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn bản đồ anh để trên bồn rửa tay, lúc này mới hoàn hồn lại
trả lời: “Không, em đang nghĩ vấn đề trong kế hoạch của anh thôi.”
“Thật không?” Anh nghi ngờ: “Vậy em có vấn đề gì nào?”
Cô nhìn sơ qua đường đi anh dùng bút màu đỏ đánh dấu trên bản đồ, nói: “Mặc dù anh đã bố trí xong tất cả những thuận lợi thế này liệu có bị nghi ngờ không?”
Con đường anh đánh dấu rất thông thuận, tuy không ngừng đổi giữa đường to với đường nhỏ nhưng cũng chỉ phiền toái một chút chứ không nguy hiểm gì. Mà Dư
Xuyên luôn nói rằng có mấy lần đi lấy lô hàng này đều bị ép phải quay về, đủ để thấy nó khó lấy thế nào.
Hoắc Hoành làm thế là quá cẩn thận, sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
“Anh đã bàn bạc vấn đề này với chú ấy rồi, cho nên bọn anh quyết định sẽ đặt trạm gác tạm thời ở hai điểm thu phí, đến lúc đó em đi vòng qua là được, đó vừa là sự cố bất ngờ, vừa có thể để em bình an rời đi.”
“Liệu có giả quá không? Mấy trạm gác có gì mà bất ngờ chứ?”
Vừa nãy cố xem bản đồ rồi, toàn là những trạm gác không quan trọng, căn bản không đáng tin.
“Quá giả, Dư Xuyên sẽ không tin đâu.”
Nhiếp Nhiên để trán, đau đầu vì anh bảo vệ mình quá đáng.
Anh nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Thứ nhất, em đừng quên Dư Xuyên cần anh vì anh nằm trong mạng lưới vận chuyển trong nước, cho nên em đi nhận hàng theo đường của anh mà an toàn cũng chẳng có gì đáng nghi cả. Thứ hai, anh căn bản không cần hắn tin.”
Cô ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Chỉ cần hàng của em đến biên giới, anh sẽ dẫn Dư Xuyên đi gặp em, sau đó tất cả sẽ nước chảy thành sông, anh không cần hắn tín nhiệm em.” Anh cúi đầu miêu tả kỹ điểm đánh dấu cuối cùng.
Nhiếp Nhiên thấy anh chắc chắn và tự tin thế, buột miệng hỏi: “Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
“Nếu như em có thể bình an trở về, anh nắm chắc 90%.” Anh giao bản đồ cho
Nhiếp Nhiên: “Cho nên em cần phải bình an trở về.”
Cô cúi đầu nhìn cái bản đồ kỹ càng tỉ mỉ trong tay, phía trên dày đặc đủ ký hiệu và nhắc nhở, cảm thấy vô cùng ấm áp, cô cất bản đồ đi rồi điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi anh: “10% còn lại không phải là vì Trì
Tranh Bắc đấy chứ?”
“Không phải, Trì Tranh Bắc dễ giải quyết.”
Hoắc Hoành lắc đầu, ba ngày nay anh chưa hề giãn chân mày ra, càng đến gần ngày cô đi, anh càng nặng nề hơn.
Cô biết trận cuối cùng này quan trọng thế nào, nó liên quan đến mười năm ẩn nhẫn và đường về nhà của anh.
“Vậy là… Mạc Thừa?” Cô hỏi.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Anh gật đầu, cau mày lại: “Ừ, trong tay chúng ta có người của Trì Tranh Bắc, lúc nào cũng có thể thả tin tức ra, nhưng Mạc
Thừa thì anh không thể chắc chắn, anh không có qua lại gì với hắn cả.”
“Chắc không đến nỗi chủ động dâng lên họng súng chứ?” Nhiếp Nhiên nhớ đến tác phong làm việc của Mạc Thừa mà cũng không chắc chắn lắm.
“Khó nói, Mạc Thừa làm việc giống em, một mình một kiểu, hơn nữa dã tâm cực lớn, anh không chắc chắn. Lần này em xuất hành, tuy là giữ bí mật nhưng sao biết đây có người của hắn không?”
“Anh nói là sau khi biết được tin tức này, có thể hắn sẽ chặn cướp em ở giữa đường biên giới à?” Giọng cô cũng căng thẳng theo.
Anh nghịch nước trong bồn, vẻ mặt nặng nề: “Nếu hắn chặn em ở biên giới thì anh không sợ, sợ là hắn ra tay ở trong nước thôi.”
“Trong nước? Chắc không đến mức đó đâu, hắn vẫn chưa với tay vào đó được.”
Cô nói rất quả quyết, dù sao cô và Mạc
Thừa cũng đã từng qua lại, cô vẫn nhớ dáng vẻ thảm hại của hắn lúc ở trong nước.