Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2197
CÔ CỰC KỲ QUAN TRỌNG
“Theo suy đoán bình thường, hắn sẽ không vào trong nước cướp hàng, nhưng hắn vốn là kẻ điên, làm việc giống em, anh cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại: “Hình như anh rất thích đánh đồng em với hắn.”
“Còn không phải là vì phong cách làm việc của hai người giống nhau à?” Anh cũng rất bất đắc dĩ.
Mặc dù anh không qua lại với Mạc Thừa nhưng nghe được không ít tin đồn, tính hắn quái đản, làm việc cũng không giống ai, cách thức cực giống Nhiếp Nhiên.
Nhưng cô lại khinh thường: “Em không ngu như hắn.”
Mạc Thừa thua mấy lần trong tay mình, sao cô lại giống hắn được? Xin đừng hạ thấp phong cách làm việc của cô được không!
Hoắc Hoành không nghe rõ: “Em nói cái gì?”
Đương nhiên cô sẽ không nói cho anh biết, chỉ qua loa một câu: “Em bảo anh đừng lo lắng, hắn không có gì ở trong nước, không dám trắng trợn như vậy đâu, hơn nữa em còn có người tiếp ứng, không sao cả.”
Anh hơi giãn chân mày ra, móc một cái điện thoại nhỏ xinh đưa cho cô: “Em cầm lấy, có bất cứ chuyện gì đều có thể gọi cho anh.”
“Được.”
Nhiếp Nhiên nhận lấy điện thoại.
Hoắc Hoành lo lắng: “Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận.”
“Em biết rồi.”
Anh không thể yên tâm nổi.
Tuy anh đã vạch ra sách lược vẹn toàn cho cô, những gì nên nghĩ đến, không nên nghĩ đến anh đều nghĩ cả rồi, theo lý mà nói sẽ không có vấn đề gì, nhưng lúc phải để cô đi thật, anh vẫn cảm thấy hoảng loạn.
“Trời mới biết anh không muốn để em rời khỏi anh thế nào.” Anh kéo cô vào trong lòng mình.
Nhiếp nhiên bị anh ôm chặt mà hoàn hồn, bỏ cái điện thoại ra, ôm lại anh: “Nhanh thôi, chỉ mấy ngày là em về, hơn nữa trở về là có thể đưa anh về nhà rồi.”
“Đúng vậy, em có thể đưa anh về nhà rồi.”
Nhiếp Nhiên cứ cảm thấy anh đang cười mình, thế là lập tức ngẩng đầu lên muốn nhìn, ai ngờ vừa vặn chạm vào môi anh. Cô
chưa kịp lùi lại đã bị Hoắc Hoành nhanh tay đỡ lấy mặt, cúi đầu rất chuẩn xác hôn lên môi cô. Cảm giác mềm mại kia khiến ngọn lửa trong lòng anh càng thêm mãnh liệt.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên, Nhiếp
Nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh cũng đang không ngừng tăng cao.
Hai người hiểu rõ nhau, một động tác một cảm xúc cũng có thể hiểu đối phương muốn làm gì.
Nhưng không biết làm sao Hoắc Hoành lại giỏi nhịn như vậy, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện quên mình ở nơi không an toàn. Cho nên dù muốn thế nào đi nữa anh cũng chỉ cuồng nhiệt hôn cô, luồn bàn tay nóng bỏng vào trong quần áo của cô xoa mấy cái rồi dừng lại, ôm cô mãi không nói gì.
Nhiếp Nhiên chỉ yên tĩnh đợi cơ thể căng cứng của anh thả lỏng rồi mới chọc vào
ngực anh: “Được rồi, anh tắm đi, em ra ngoài trước.”
Đôi môi bị hôn đến đỏ mọng của cô há ra khép vào làm lửa nóng Hoắc Hoành khó lắm mới đè nén xuống được lại cháy lên.
Xong rồi, lần này phải giội nước lạnh là cái chắc!
Anh khẽ nguyền rủa trong lòng, đè nén cảm xúc, gật đầu rồi buông tay cho cô ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhân lúc anh tắm ngồi ở trước bàn đọc sách xem kỹ bản đồ. Tuy anh đã vạch xong tất cả đường đi cho cô, nhưng dù sao người thực hiện cũng là cô, nhất định phải nắm rõ từng con đường mới được.
Hơn nữa chưa chắc cô đã làm theo hết ý của Hoắc Hoành.
Vì thế cô xem đến ngẩn người, đến lúc anh lại gần cô mới phát hiện anh tắm xong rồi.
“Em vẫn còn điểm nào không đồng ý với đường đi của anh à?” Thấy cô viết viết vẽ vẽ lên bản đồ, anh vừa lau tóc ướt vừa thò đầu nhìn.
“Không phải là không đồng ý, chỉ là từ trước đến giờ em thích tự thân vận động, tự vạch kế hoạch cho mình hơn, anh làm xong hết rồi, em sợ đến lúc đó không quen nên phải nghiên cứu một chút.”
“Ừ, vậy em nghiên cứu đi.”