Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2195
NHẤT ĐỊNH PHẢI CẨN THẬN
Chuyện nào của em anh cũng nhớ rất rõ, như vậy mới có thể luôn nhắc nhở mình phải bảo vệ em thật tốt, kẻo em làm ra chuyện gì đó nguy hiểm.” Hoắc Hoành nói đến đây lại siết chặt tay hơn.
Khó khăn lắm bọn họ mới đi được đến bây giờ, anh thật sự không nỡ để mất cô.
Nhiếp Nhiên thấy cảm xúc của anh không ổn định, vỗ lưng anh an ủi: “Chỉ có anh ở bên cạnh, em mới dám làm thế, thật đấy, nếu không em lấy đâu ra gan mà làm.”
“Anh phát hiện bây giờ càng ngày em càng giỏi dỗ anh.”
Trên thế giới này còn có chuyện gì cô không có gan làm à?!
Nhiếp Nhiên cũng biết lời này của mình vụng về, nhún vai bất đắc dĩ trả lời: “Hết cách rồi, tìm được người như anh, không biết nói mấy câu làm sao mà được?”
“Sao anh lại cảm thấy em đang chê anh thế?” Hoắc Hoành nhướng mày.
“Anh biết thì tốt.” Nhiếp Nhiên nói xong cũng thấy trong mắt anh lộ ra vẻ nguy hiểm, thế là vội sửa lại: “Không chê không chê, thích anh!”
Lúc này anh mới hài lòng cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh cũng thích em.”
“Anh…” Cô bị anh hôn suốt đến không biết nói gì nữa: “Ngay chỗ đông người, anh làm cái gì thế hả!”
“Ý em là chỉ cần không phải chỗ đông người là được à…”
Anh càng nói lại càng dịch lại gần, bị Nhiếp
Nhiên nhanh tay che miệng anh lại.
Anh thấy cô lạnh mặt cảnh cáo mình, hậm hực lui về phía sau một bước, đứng thẳng lên.
“Chuyện này rốt cuộc anh định làm thế nào?” Cô quay lại chủ đề chính.
“Em yên tâm, mặc dù anh không gọi điện thoại cho chú ấy, nhưng với nhiều năm ăn ý, anh tin lúc nào chú ấy cũng chuẩn bị sẵn sàng cho trận đánh cuối cùng này rồi.”
Hoắc Hoành vuốt tóc cô, bình thản trả lời.
“Được, nếu anh đã nói thế thì em cũng không còn gì để nói nữa.”
Dù sao vẫn còn ba ngày nữa, trên đường về cũng có mấy ngày, đủ cho anh và Lý Tông
Dũng bố trí.
Thấy cô cứ lo lắng, anh vội nói: “Em đừng lo lắng cho anh, nên lo cho mình ấy, lần này đi đường dài, lại còn khó bảo đảm đối phương sẽ không bày mưu đặt kế làm khó
em, em nhất định phải cẩn thận.”
“Có làm khó thế nào hắn cũng yêu cầu em mang hàng đi rồi, sợ cái gì?” Cô rất tự tin, nhưng vào mắt anh lại thành dáng vẻ không quan tâm.
Mà anh sợ nhất chính là cái dáng vẻ này của cô, cô mà điên lên là chẳng ai làm gì được, anh càng thêm lo lắng: “Không phải thế, lúc anh không ở bên em, em nhất định phải chú ý an toàn. Con đường vận chuyển anh sẽ bàn bạc với chú ấy, giao cho em trước khi đi.”
“Được, em biết rồi, mấy lời này để ba ngày sau hãy nói với em, bây giờ chúng ta về đã, không còn sớm nữa.”
Cô lo lắng bọn họ rời khỏi phạm vi tầm mắt của đám người kia quá lâu sẽ khiến
Dư Xuyên nghi ngờ nên nói thêm mấy câu rồi vội kéo Hoắc Hoành về.
Nguồn : we btruy en onlin e.com