Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2194
hiếp Nhiên thấy bóng lưng Dư Xuyển biến mất ở chỗ rẽ, mới nói với Hoắc Hoành: “Đi thôi, chúng ta cũng nên về rồi.” N Nói rồi cô chủ động tiến lên kéo anh vẫn đang cau mày ra ngoài.
May mà vì chuyện lúc nãy, cộng thêm Dư Xuyên ra lệnh cho bọn chúng rời đi nên cả hành lang không có một ai.
Nhiếp Nhiên vội vàng kéo anh đi qua hành lang dài, đến khi nhìn thấy có người tới mới buông tay ra, lui về phía sau một bước, đi sau lưng anh. Vì có người ngoài ở đây nên anh cũng không thể nói gì với cô, cứ đi về phía trước đến khi ra khỏi ngôi nhà đó.
Đợi đến lúc không còn ai, Nhiếp Nhiên lập tức kéo Hoắc Hoành đến một cái cây, hỏi thẳng: “Anh chưa bàn bạc với ngài ấy đã để em đi chuyển hàng vào ba ngày sau à? Nếu bên kia không kịp thì làm thế nào? Anh làm vậy có vội quá không?” Mấy ngày nay cô luôn ở bên anh như hình với bóng nên rất rõ anh có gọi điện thoại hay không. Cô có thể bảo đảm trăm phần trăm là anh chưa bàn trước với Lý Tông Dũng đã chốt với Dư Xuyên.
Nhưng cô nói đến Dư Xuyên mà Hoắc Hoành vẫn cứ trơ ra như khúc gỗ, không nói câu gì, vẻ mặt rất khó coi.
Cô giơ tay chọc vào ngực anh, hỏi: “Em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe thấy không? Này!” Anh giữ lấy cái tay của cô, vẻ mặt vẫn nặng nề: “Vừa rồi nếu anh không đến kịp, em nói xem em định làm thế nào?” “Sao anh vẫn nghĩ đến chuyện đó thế? Bây giờ em đang nói chuyện chuyển hàng với anh, đây mới là chuyện quan trọng nhất.” Anh hừ một tiếng, cau mày nói: “Chuyển hàng? Tính em như vậy, sao anh yên tâm để em đi một mình được?” Nhiếp Nhiên cảm thấy không đúng, hình như anh giận thật rồi. Cô cũng không để ý đến chuyện chuyển hàng nữa, vội vàng trấn an anh: “Được rồi được rồi, lúc đó em biết anh cách đó không xa nên mới dám làm như vậy, hơn nữa đám người kia cũng không thể nào ngu ngốc bắn em thật.” Đây là địa bàn của Dư Xuyên, người bình thường sao có thể dễ dàng ra vào?
Những tên đó là thuộc hạ của hắn dĩ nhiên hiểu điều này, hơn nữa một khi thấy thân thủ cô không tệ, bọn chúng chắc chắn không dám tự ý nổ súng, tránh đắc tội với người khác.
Nhưng Hoắc Hoành lo lắng quá nên không còn lý trí nữa, khăng khăng cho là mình xuất hiện kịp thời nên mới không xảy ra vấn đề gì: “Nếu bọn chúng thẹn quá hóa giận bắn thật thì sao?” “Không phải còn có anh à?” Nhiếp Nhiên lại dùng câu nói trước đó vỗ về anh, đáng tiếc lần này anh không bị cô lừa nữa.
“Nếu anh không kịp thời xuất hiện thì sao?
Nếu anh vẫn đang thương lượng với Dư Xuyên thì sao, lúc đó nên làm thế nào! Em có biết hai chữ nguy hiểm không?” Cô bị anh hỏi liên tiếp mà phát phiền, cô vốn không thích nói lời mềm mỏng, vì là anh nên mới đồng ý nhượng bộ thôi, với người khác, có lẽ cô còn chẳng thèm nói gì mà bỏ đi luôn rồi.
“Trên thế giới này lấy đâu ra lắm nếu như thế, cứ phải nói chuyện chưa xảy ra thành xảy ra rồi, anh muốn thế nào!” Cô cau mày, hơi bực mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m Hoắc Hoành nghe thấy giọng cô không bình thường, ngước mắt lên nhìn mà chột da, biết cô thấy phiền rồi. Anh không dám nói nữa, vội vàng thu lại vẻ tức giận, thở dài, giơ tay kéo cô vào lòng: “Không phải vì anh lo lắng cho em, sợ em xảy ra chuyện mới thế à?” ( )
“Em đâu có dễ xảy ra chuyện như vậy, trước đây ở trước mặt anh còn không sao, nói gì là mấy tên thuộc hạ cỏn con này.” Cô ôm lấy eo anh, không còn giận và bực mình nữa.
Hoắc Hoành híp mắt lại: “Trước đây nếu không phải anh đã nhận ra em, em tưởng em có thể bình an qua cửa à?” “Ồ? Anh nói xem anh chuyển nguy thành an giúp em thế nào vậy?” Anh cầm cánh tay cô kéo ra một chút, nhìn vào mắt cô: “Còn nhớ trước đây em vào phòng làm việc của Lưu Chấn muốn lấy trộm đồ trong két của hắn không, nếu không phải anh phân tán sự chú ý của hắn, em đã khó giữ được cái mạng này rồi.” Cô khẽ cười oán trách: Chút chuyện còn con như vậy mà anh lại vẫn nhớ rõ thế…”