Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2185
NHỚ NHUNG NHIỀU NGÀY
Nhưng cô lại kéo anh lại.
Hoắc Hoành dừng bước, khó hiểu quay đầu nhìn cô.
“Đừng bố trí quá thuận lợi, nếu không sẽ dễ khiến người ta nghi ngờ.”
Chỉ sợ đến lúc đó còn chưa bước vào biên giới, cô đã bị người của Dư Xuyên bắn chết.
Hoắc Hoành cười khẽ, véo cằm cô, cưng chiều nói: “Anh bố trí đã sai bao giờ chưa?”
“Không phải lần này anh sai rồi à?” Nhiếp
Nhiên đả kích anh, phá hỏng sự dịu dàng dưới bóng đêm.
“… Em có thể đừng làm anh mất mặt suốt thể không?” Hoắc Hoành hậm hực nói.
Cô nén cười: “Em xin lỗi, lần sau em nhất định chú ý.”
Hoắc Hoành giận đến ngứa răng, bế cô lên.
Cô giãy giụa: “Này! Anh làm gì thế!”
Anh ôm chặt cô, cười: “Vừa nãy em uống đến vô tri vô giác rồi, sao có thể tỉnh nhanh thế được, để anh bế em an toàn hơn, tránh bị người ta nhìn ra là em giả say.”
Nhiếp Nhiên chỉ đành yên tĩnh dựa vào ngực anh, để anh ôm cả đường, mất hết mặt mũi.
Chỗ này có vô số lính gác, Hoắc Hoành cứ ngang nhiên bế cô đi qua trước mặt bọn họ.
Cũng không biết có phải anh cố ý trừng phạt cô không mà đi rõ chậm, giống như muốn tuyên bố với thiên hạ bọn họ có quan hệ không bình thường.
Cô nhẫn nhịn cả đường, đến khi lên tầng
vội nhảy xuống, đẩy cửa đi vào trong phòng ngủ.
Hoắc Hoành khẽ cười đắc ý, sau đó lấy chìa khóa ra, mở cửa quang minh chính đại đi vào.
“Anh vào làm gì?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng cô đã khóa cửa rồi mà.
Anh đóng cửa lại, đi tới cạnh cô: “Đây là phòng của anh, đương nhiên anh phải vào rồi.”
“Thế em thì sao? Không phải anh bảo bố trí một căn phòng riêng cho em à?”
“Đúng vậy, vốn định là thế nhưng giờ anh cảm thấy không cần nữa.” Hoắc Hoành vừa cởi cúc tay áo, vừa trả lời.
“Tại sao?”
“Không phải em nói lạ giường ngủ không ngon à, chắc chắn có anh thì em sẽ không thế nữa.”
Nói xong, anh tiến lên ôm cô vào lòng.
Nhiếp Nhiên giãy ra: “Không cần, uống một chút rượu rất dễ ngủ.”
Nhưng Hoắc Hoành vẫn giữ chặt cô, thậm chí lúc này còn giở trò vô lại, dồn hết sức đè lên cô, giống như con chó lớn thủ thỉ bên tai: “Nhưng anh không uống rượu, anh không ngủ ngon được.”
Dù sao cô cũng là con gái, nếu so sức lực đương nhiên không bằng được anh, cô nghiến răng rít từng chữ: “Anh có biết xấu hổ không hả?”
“Nếu anh cần thể diện thì sao theo đuổi được em?” Hoắc Hoành cười khẽ, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Nhiếp Nhiên vừa tức vừa giận: “Xem ra anh còn rất đắc ý nhỉ?”
“Đời này chuyện anh đắc ý nhất chính là theo đuổi được em.”
Lửa giận của cô hoàn toàn tan biến.
Nhưng cứ bỏ qua cho anh như vậy không
phải là phong cách của cô, Nhiếp Nhiên cố ý hừ lạnh: “Vậy chuyện khiến anh không được như ý nhất chắc là bị em đá rồi.”
Hoắc Hoành híp mắt lại, thấp giọng hỏi:
“Em chắc chắn muốn làm như vậy à?”
“Nếu anh còn không buông tay thì chưa biết chừng.”
Nhiếp Nhiên muốn mượn chuyện này để thoát thân, nhưng kết quả là đã đánh giá thấp mức độ để ý của Hoắc Hoành.
Anh bế cô lên, đi thẳng đến giường.
Nhiếp Nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, bị anh đè lên, giọng nói tràn đầy nguy hiểm và tức giận của anh vang lên: “Em muốn làm phản à!”
Nói xong anh cúi xuống hôn cô mãnh liệt.