Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2186
MỘT NGÀY HÔN BA LẦN
Anh hôn rất vội vàng, dường như muốn dồn hết tất cả nhớ nhung trong khoảng thời gian này vào đó, nhưng lại vô cùng dịu dàng và cẩn thận.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt anh, trong bóng tối, đáy mắt anh cuộn trào cảm xúc mà cô quen thuộc nhất, nhưng cho dù thế, anh vẫn không làm gì, chỉ giày vò môi
CÔ.
Nhiếp Nhiên khẽ thở dài, đặt hai tay lên vai anh khích lệ.
Vẻ mặt Hoắc Hoành chấn động, cạy môi cô ra hôn thật sâu…
Nhiếp Nhiên bị anh khóa ở trong lòng, ngoan ngoãn phối hợp với anh.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Hoắc Hoành mới lẩm bẩm bên tai cô: “Anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ.”
Cô bị anh hôn đến nỗi thở hổn hển: “Đừng tưởng anh nói thế là em sẽ bỏ qua cho anh.”
Rõ ràng là ý cảnh cáo nhưng sau nụ hôn nóng bỏng, cô lại không có sức nên nghe vô cùng hờn dỗi, anh ôm chặt cô hơn: “Em nhất định đừng bỏ qua cho anh, cả đời này đừng bỏ qua cho anh.”
“Yên tâm, em có thành ma cũng không tha cho anh.”
Cô chỉ giận dỗi nói thế thôi, ai ngờ Hoắc
Hoành lại gật đầu, vô cùng hài lòng: “Ừ, vậy thì tốt.”
Nhiếp Nhiên cạn lời: “…”
Hoắc Hoành cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang tức giận bên dưới, nghiêng người nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng: “Ngủ thôi.”
Cô bật cười, giãy ra khỏi lòng anh cho anh bình tĩnh lại.
Đến khi nghe thấy tiếng hô hấp của anh dịu đi, cô mới hỏi: “Mấy ngày tới em đi theo anh à?”
“Ừ, khoảng thời gian này em cứ ở bên cạnh anh.” Hoắc Hoành lại kéo cô về: “Không rời một bước.”
Cô không giấy nữa, chỉ cười gật đầu: “Vậy dẫn em đi linh tinh đi, em chưa quen nơi này lắm.”
“Ngày mai anh đưa em đi xung quanh xem.” Anh vỗ nhẹ lưng cô: “Muộn lắm rồi, ngủ thôi.”
Nhiếp Nhiên tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Đây là giấc ngủ ngon nhất của cô trong mấy ngày qua, có lẽ là vì có anh ở bên.
Sáng hôm sau cô vừa mở mắt ra đã nghe
thấy một giọng nói êm tại truyền từ đỉnh đầu đến: “Chào buổi sáng.”
Nhiếp Nhiên nheo mắt, ngái ngủ đáp một tiếng coi như trả lời rồi định dậy.
Nhưng vừa mới chống tay lên đã bị kéo lại, không chờ cô kịp phản ứng, Hoắc Hoành đã dịch lại gần hôn lên môi cô: “Đây là hôn chào buổi sáng.”
Hôn xong anh mới xuống giường.
Cô ngẩn ra ba giây mới hoàn hồn lại, lúc này Hoắc Hoành đã vào phòng tắm rồi.
Bây giờ anh càng ngày càng giỏi tập kích, lúc thì hôn chúc ngủ ngon, lúc thì hôn chào buổi sáng, lần sau có cần hôn chào buổi trưa nữa không?!
Cô tức giận nhưng không làm sao được, chỉ có thể dậy kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Em đi đánh răng rửa mặt đi.” Hoắc Hoành
với mái tóc ướt nhẹp đi ra, nói với cô.
Cô ừ một tiếng, tiến vào phòng tắm. Hai người chuẩn bị nhanh chóng rồi xuống tầng. Lúc đi đến phòng ăn đã thấy có một người ngồi ở đó rồi.