Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2180
THẬT RA KHÔNG THẤT BẠI
Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên rồi mới nói: “Vào đi.”
Người bên ngoài đẩy cửa ra, đứng ở cửa cung kính nói: “Nhị thiếu, ông chủ Dư nói tổ chức bữa tiệc tẩy trần cho cô Diệp, mời hai vị qua đó.”
Hoắc Hoành thấy người đến là đàn ông, theo bản năng che cho Nhiếp Nhiên, đuổi tên kia đi: “Tôi biết rồi, lát nữa chúng tôi sẽ qua.”
Tên kia nghe xong lui ra ngoài.
Đến lúc cửa đóng lại, Hoắc Hoành mới tiếp tục nói: “Đi thôi, tắm rồi thay quần áo, chúng ta đi đến cuộc hẹn.”
Nhiếp Nhiên thấp giọng hỏi: “Anh cảm thấy đó là tiệc tẩy trần thật à?”
Anh vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng nói vô cùng kiên định: “Cho dù là tiệc tẩy trần hay là Hồng Môn Yến, chúng ta cũng phải dự.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy anh nói đúng. Đến rồi thì phải yên tâm mà sống. Cho dù là tiệc gì, cô cũng phải đích thân đi một chuyến.
Vì vậy cô đi tắm trước rồi thay quần áo.
Tuy nói là tẩy trần, nhưng dù sao cũng không phải là ở xã hội thượng lưu trong thành phố lớn nên Nhiếp Nhiên chỉ mặc một bộ quần áo bình thường sạch sẽ rồi theo anh xuống tầng.
Dư Xuyên đã đợi trong phòng ăn dưới tầng từ lâu, thấy bọn họ xuất hiện thì cười đứng lên nói: “Lần này Nhị thiếu để tôi đợi hơi lâu đấy, chẳng lẽ có mỹ nhân trong lòng là quên anh em à?”
Hoắc Hoành cũng cười trả lời: “Rõ ràng là thuộc hạ của tôi không ngủ cả đêm đưa hàng đến cho ông chủ Dư nên mới chậm trễ, làm sao có thể nói là vì tôi được? Tôi không gánh tiếng oan này đâu.”
“Ha ha ha, vậy xem ra là tôi sai rồi, là tôi nói sai, xin lỗi xin lỗi, tôi tự phạt ba ly, tự phạt ba ly.”
Dư Xuyên nói xong rót ba ly rượu, uống cạn.
Nhiếp Nhiên thấy hắn mặc Âu phục đặt may cao cấp của xã hội thượng lưu, giơ tay nhấc chân cũng mang theo phong độ đàn ông thì cảm thấy rất kỳ cục.
Rõ ràng hắn vốn không thích, thậm chí là ghét phong cách như vậy, tại sao phải biến mình thành thế này?
“Nghe Nhị thiếu nói cô Diệp đã theo Nhị thiếu từ lâu, là thân tín Nhị thiếu rất khó có được?”
Lúc cô đang âm thầm đánh giá đối phương, mang theo hoài nghi thì đột nhiên bị Dư Xuyên nhắc tên.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, thấy Dư Xuyên cười nhìn mình, vội vàng cười khẽ trả lời:
“Đúng vậy, tôi làm việc cho Nhị thiếu từ lâu rồi.”
Sau đó cô ngồi xuống cùng Hoắc Hoành.
Dư Xuyên bảo người rót đầy rượu cho bọn họ rồi hỏi: “Nhìn cô Diệp cũng không lớn tuổi, sao lại làm việc cho Nhị thiếu sớm thế?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, hỏi ngược lại:
“Tuổi ông chủ Du cũng không nhỏ, tại sao phải chọn con đường nguy hiểm thế này?”
Dư Xuyên dùng tay đang lắc ly rượu lại, quan sát cô, cuối cùng cười lớn: “Ha ha, xem ra cô Diệp cũng là một người có chuyện cũ.”
“Chuyện của tôi không đáng nhắc so với ông chủ Dự.”
Nhiếp Nhiên lúc thì sắc bén lúc lại khéo léo nhượng bộ khiến Dư Xuyên không khỏi kinh ngạc.
Nói chuyện quá sắc bén chỉ có thể nói người này quá ngu xuẩn.
Nhưng nói chuyện quá khiêm tốn và lấy lòng lại thể hiện đối phương giả tạo.
Kiểu vừa tiến vừa lùi biết điểm dừng thế này lại khiến người ta cảm thấy thú vị.
Hắn quay sang tán thưởng Hoắc Hoành:
“Chẳng trách cậu khen cô ấy như vậy, quả nhiên là một cô gái rất thông minh. Nếu không phải là hồng nhan tri kỷ của cậu, tôi thật sự có hứng thú với cô ấy.”
Dư Xuyên nói không hề kiêng dè làm
Nhiếp Nhiên càng thêm khó chịu.
Đây là người đầu tiên trong tất cả những người đàn ông cô gặp làm cô thấy cực kỳ phản cảm.
“Ông chủ Dư, đùa kiểu này không vui đâu.”
Cô thu lại ý cười, vẻ mặt không vui.
“Xin lỗi, xem ra tế bào hài hước của tôi không đủ, khiến cô Diệp mất vui rồi, tôi tự phạt một ly nữa.” Dư Xuyên uống cạn ly rượu thể hiện sự áy náy, sau đó mới rót thêm một ly nữa, nói với Nhiếp Nhiên:
“Lần này cô Diệp khổ cực mạo hiểm lấy hàng cho chúng tôi, tôi vô cùng cảm tạ, kính có một ly.”
“Tôi chỉ làm việc cho Nhị thiếu thôi, ông chủ Dư không cần khách sáo.”
Cô lạnh nhạt nói, vốn muốn từ chối ly rượu kia, nhưng không ngờ lại khiến Dư Xuyên mượn được cớ: “Thế thì cô không biết rồi, lần này chúng tôi bị quân đội để mắt tới, suýt nữa tổn thất một lô vũ khí, có thể nói là rất thất bại.” Dư Xuyên thở dài, mặc dù không nói rõ nhưng chỉ cần người thông minh là nghe ra hắn đang nói ai.
Hoắc Hoành luôn im lặng bỗng lên tiếng:
“Thật ra không hẳn là thất bại.”