Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2182
CÓ LẼ ĐÂY LÀ CƠ HỘI ĐIỀU KHIỂN ANH
Đến tận đêm khuya, khi mấy chai rượu trên bàn cạn sạch, bữa tiệc mới kết thúc.
Hoắc Hoành uống không nhiều, vì hôm qua anh uống say quá nên Dư Xuyên không cho anh uống nữa, thuận nước đẩy thuyền để Nhiếp Nhiên uống.
Anh không hề biết tửu lượng của cô, hơn nữa Nhiếp Nhiên sẽ không động vào đồ người khác đưa cho mình, vì thế anh rất muốn ngăn cản giúp cô.
“Không phải chứ Nhị thiếu? Để cô Diệp uống mấy ly cũng không chịu, cậu bảo vệ
cô ấy quá rồi đấy.” Dư Xuyên vội vàng bảo vệ ly, nói với anh.
Hoắc Hoành cười: “Đó là vì anh chưa từng thấy dáng vẻ say rượu của cô ấy thôi, nếu anh để cô ấy uống thật, chỉ sợ khó giữ nổi cái nhà này.”
Dư Xuyên kinh ngạc: “Cô Diệp có lúc như vậy à?”
“Ông chủ Dự đừng nghe Nhị thiếu nói linh tinh, chuyện tôi say rượu đã từ rất nhiều năm trước rồi.” Nhiếp Nhiên chủ động nhận lấy ly rượu trong tay Dư Xuyên, nhướng mày: “Nói không chừng bây giờ đã đỡ hơn nhiều.”
Không đợi hai người kịp phản ứng, cô đã ngửa cổ uống cạn ly, tốc độ nhanh đến nỗi
Hoắc Hoành phải cau mày lại, rất sợ Nhiếp
Nhiên sẽ uống say thật rồi khó chịu.
“Được! Cô Diệp có tửu lượng tốt đấy!” Dư
Xuyên lại rót cho cô một ly nữa.
Nhiếp Nhiên cũng không khách sáo, uống tiếp.
Sau mấy lần, ánh mắt vốn tỉnh táo của
Nhiếp Nhiên bắt đầu mơ hồ, cuối cùng ngã xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Hoắc Hoành không biết tửu lượng của cô thế nào nên rất lo lắng, nói với Dư Xuyên một câu rồi bế cô đi, để lại Dự Xuyên ngồi trong phòng khách một mình.
Hắn nhìn bóng lưng anh, nụ cười dần biến mất.
Cho đến khi bóng anh biến mất hẳn ngoài cửa, hắn mới cầm chai rượu trên bàn lên uống mấy ngụm.
Tên thuộc hạ đứng cạnh hỏi: “Ông chủ, anh làm như vậy liệu có mạo hiểm quá không, nếu cô ta làm mất hàng thì sao?”
Dư Xuyên cười lạnh: “Mất hàng thì tôi có thể bảo người khác đi tìm, nhưng trong đội ngũ của chúng ta mà có gian tế thì to chuyện.”
“Gian tế? Anh nói cô Diệp kia là…” Tên thuộc hạ kinh hãi: “Nếu thế sao còn để cô ta đi lấy hàng? Giết luôn cho xong.”
Tác phong làm việc từ trước đến giờ của ông chủ nhà mình là giết nhầm còn hơn bỏ sót, sao đến cô Diệp lại thay đổi?
Dư Xuyên tựa lưng vào ghế, nhấp từng ngụm rượu, đôi mắt lóe lên vẻ hung ác:
“Đây là người của Hoắc Hoành, lúc chưa xác định được, tạo không muốn kết thúc hợp tác với hắn.”
“Không đến nỗi thế chứ? Chẳng lẽ anh ta còn vì một con đàn bà mà chặt đứt đường tiền tài của mình à?”
“Hắn ta rất cẩn thận, hắn ta tín nhiệm một người đàn bà, mặc cho cô ta ở bên cạnh mình, chỉ sợ cô ta có ý nghĩa đặc biệt với hắn.” Dư Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Nhưng thế cũng tốt, nếu thân phận của cô ta không có vấn đề thì còn có thể dùng cô ta để hãm chân Hoắc Hoành.”
Con người một khi có điểm yếu thì mọi chuyện đều dễ xử lý. Có lẽ Diệp Lan chính là cơ hội để hắn ta điều khiển Hoắc Hoành.
Tên kia liên tục gật đầu: “Ông chủ nghĩ thật chu đáo.”
“Nói với người bên kia là hai ngày nữa tao sẽ lấy hàng.” Dư Xuyên uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi để ly lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Đối với Dư Xuyên mà nói, đây là một cái cớ tốt để giám định thân phận của Nhiếp
Nhiên, mà với Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành thì đây cũng là một cơ hội cực tốt để phá tan tổ chức của bọn chúng.
Có lô hàng lớn như vậy xuất hiện thì Hoắc
Hoành không cần nghĩ cách điều động nhiều hàng hóa nữa, mà mượn luôn hàng của Dư Xuyên bắt cả người lẫn hàng.
Nhưng lúc này Hoắc Hoành không quan tâm được hàng hóa gì cả, chỉ vì anh thấy mặt Nhiếp Nhiên đỏ bừng, ngây ngô nằm trong lòng anh khiến anh vô cùng lo lắng.
Vừa rồi anh thấy cô uống hết ly này đến ly khác.
Nghĩ tới đây, anh vội bước nhanh hơn.
Nhưng còn chưa đi qua vườn hoa nhỏ đến khu bọn họ ở đã thấy Nhiếp Nhiên vốn say đến bất tỉnh lại đột nhiên mở mắt ra.
“Em không sao à?” Hoắc Hoành kinh ngạc dừng bước.
“Anh nói xem.” Mặc dù mặt hơi đỏ nhưng ánh mắt cô không hề mơ hồ như lúc nãy, ngược lại còn sáng rực.
Hoắc Hoành thở phào: “Trời đất, em dọa chết anh rồi!”