Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2179
SỰ ẤM ÁP NGẮN NGỦI
Nhắc đến mục tiêu đau đầu này, vẻ mặt Hoắc Hoành trở nên lạnh lùng:
“Ừ, hắn rất cẩn thận, làm việc vô cùng thận trọng.”
Khoảng thời gian này anh tốn rất nhiều tâm huyết mới khiến Dư Xuyên tin mình, ít nhất là ngoài mặt.
Từ sâu trong lòng, Dư Xuyên vẫn kiêng dè anh, có lúc vờ như vô tình thăm dò anh.
Nhất là lần này Nhiếp Nhiên tới càng làm hắn cảnh giác hơn.
Cô tiến lên chủ động ôm anh: “Xem ra nhiệm vụ này vô cùng khó hoàn thành, thế nhiệm vụ của em thì làm thế nào?”
“Chú ấy giao nhiệm vụ khó cho em à?”
Hoắc Hoành rất kinh ngạc: “Có nhiệm vụ khác, sao em không nói với anh?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nói: “Nhiệm vụ ngài ấy giao cho em là đưa anh về nhà.”
Trong tiếng nước chảy, giọng cô rất nhẹ, nhưng Hoắc Hoành nghe không sót một chữ nào.
Về nhà.
Hai chữ quen thuộc mà lâu không nghe thấy này khiến trái tim anh run lên.
Trong vô số ngày đêm, anh luôn mong kết thúc nhiệm vụ ở đây để trở về, mà bây giờ anh sắp có thể nghênh đón ngày đó rồi.
Còn là cô gái anh yêu nhất nói với anh là muốn đưa anh về nhà khiến anh cực kỳ kích động.
Anh giơ tay ra ôm chặt cô vào lòng, một lúc sau mới hứa với cô: “Được, chúng ta sẽ cùng nhau trở về, hãy tin anh.”
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy, chỉ là một cái ôm đơn giản nhưng lại như ôm cả thế giới.
Một lúc sau, Nhiếp Nhiên nói: “Anh tắm trước đi, em đi nghỉ một lát.”
Hoắc Hoành thấy vẻ mặt cô mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, lại trong mình suốt một ngày, vội gật đầu: “Được, em đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Nhiếp Nhiên đi ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại cho anh rồi cởi áo khoác, nằm lên giường anh ngủ.
Lúc cô ngủ là hoàng hôn, khi tỉnh lại ngoài cửa sổ mới tối đen, dưới tầng còn mơ hồ truyền đến tiếng người, dễ thấy là vẫn chưa tối muộn.
“Ngủ ngon không?”
Một bóng người đứng lên khỏi ghế, bật đèn tường lên.
“Cũng được. Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Hơn sáu giờ tối, em đói chưa?” Hoắc
Hoành nói rồi bế đĩa đồ ăn qua, bên trên còn úp một cái bát nhỏ để giữ ấm: “Đồ này anh canh bọn họ làm, em ăn đi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh bỏ bát ra, bên trong là cháo đậu đỏ vẫn bốc hơi nóng, gạo nấu mềm thơm phức, phía trên rắc táo đỏ đã bỏ hạt cùng với một ít hạch đào vụn, dễ thấy tốn rất nhiều công sức mới làm ra được.
“Anh canh chừng? Anh rảnh thật đấy.” Cô cười nói đùa.
Hoắc Hoành múc một thìa thổi rồi đưa đến miệng cô: “Em chưa ăn gì một ngày một đêm rồi, nếu anh không canh chừng, nhất định em sẽ không ăn, thế thì đói chết mất.”
Lúc này anh đã tắm, thay quần áo sạch, trên người không còn mùi rượu như ở trong phòng tắm nữa mà là mùi hương mát mẻ sau khi tắm.
“Mau ăn đi.” Hoắc Hoành giục.
Nhiếp Nhiên há miệng ăn thìa cháo kia:
“Thật ra bây giờ em vẫn ổn.”
“Em không cần phải lừa anh, em biết anh không dễ bị lừa mà.” Hoắc Hoành cúi đầu múc cháo đút cho cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh cụp mắt, trông hơi buồn rầu thì vội vàng nói: “Em chỉ hơi lạ giường thôi, qua mấy hôm là được rồi.”
Anh không nói gì, chỉ đưa thìa đến bên miệng cô: “Mau ăn đi.”
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn nghe lời lại cúi đầu ăn.
Đến khi cô ăn xong, Hoắc Hoành mới thu bát lại, nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm có cảm xúc khó hiểu.
Một lúc sau anh mới giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt gầy gò nhiều ngày không gặp của cô: “Vất vả cho em rồi, phải cùng anh chịu khổ.”
Nhiếp Nhiên cười, chủ động cọ vào tay
anh: “Anh tưởng là ở đó em không khổ à?
Chỉ sợ còn khổ hơn ở đây ấy.”
Anh bật cười, véo má cô: “Ăn xong rồi thì đi tắm đi, ngâm người thư giãn một lúc.”
Nhưng Nhiếp Nhiên còn chưa kịp gật đầu, tiếng gõ cửa đã vang lên.