Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2177
GẶP LẠI
Vì cả đêm không được nghỉ ngơi nên
Nhiếp Nhiên nhắm mắt một lúc.
Gã ngồi phía trước thấy cô ngủ mà cảm thán, cô gái này đúng là vô tư, cũng không sợ bọn chúng ném cô xuống sông.
Nhưng xe vừa đến nơi, bọn chúng chưa kịp gọi đã thấy Nhiếp Nhiên mở mắt ra, đội mắt trông rất tỉnh táo, đâu có giống vừa ngủ.
Lúc này bọn chúng mới hiểu, vừa rồi nếu có suy nghĩ không an phận thì có lẽ bây giờ bọn chúng đã chết không toàn thấy dưới dao của cô rồi.
“Đến rồi à?”
Hai gã vội gật đầu.
Nhiếp Nhiên xuống xe, thấy mình đang đứng trong một hoa viên nhỏ. Tuy không bằng căn nhà trước đây của Hoắc Thị, nhưng ở cái nơi nghèo túng và hoang vắng này thì vẫn được coi là chốn đào nguyên.
Đài phun nước cỡ nhỏ đang phun nước khắp nơi dưới ánh mặt trời, xung quanh cắt tỉa đủ loại hoa cỏ cô không biết tên, trông rất thanh tĩnh.
Thứ duy nhất phá hỏng cảnh này là người đứng ở cổng và các chỗ tối.
Bọn chúng cầm súng với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên còn chưa bước vào đã thấy có người đi ra.
Hai gã thuộc hạ nhìn thấy người kia, vội vàng tiến lên cung kính nói: “Ông chủ, đã đưa người đến rồi.”
Người kia bước ra khỏi chỗ tối, đứng ở cửa.
Hắn mặc Âu phục đi giày da, vô cùng chín chu gọn hàng, giống như là sắp mở tiệc chứ
không phải ở vùng biên giới chiến tranh loạn lạc.
Hắn càng đến gần, Nhiếp Nhiên càng cảm thấy không thoải mái trong lòng. Cho dù hắn ăn mặc đầu ra đấy, nhìn giống kiểu của Hoắc Hoành nhưng cô vẫn cảm nhận được sự u ám từ hắn.
Giống như rõ ràng là quỷ, nhưng lại đột lốt người, khiến người ta theo bản năng muốn tránh hắn.
“Chào hồng nhan tri kỷ của Nhị thiếu.”
Hắn cười, chủ động giơ tay ra.
Nhiếp Nhiên cố nén cảm giác bài xích trong lòng xuống, cười bắt tay hắn: “Chào anh, BOSS hợp tác với Nhị thiếu.”
Dư Xuyên nhướng mày, không ngờ cô gọi mình như vậy. Bởi vì tuy là hợp tác nhưng tất cả mọi người đều biết ở chỗ này Nhị thiếu chỉ là một người nghe lệnh làm việc.
BOSS lớn nhất là Dư Xuyên.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nói rõ hắn là BOSS hợp tác, chứng minh cô sẽ không nghe lệnh của hắn.
Dư Xuyên vô cùng kinh ngạc.
Đây là sự trung thành không thờ hai chủ à?
Nhiếp Nhiên buông tay ra, để túi hành lý xuống đất: “Tôi mang hàng đến cho anh rồi, Nhị thiểu đâu?”
Dư Xuyên nhìn túi hàng kia, cười nói:
“Chắc vẫn đang ngủ trong phòng khách, tối qua cậu ấy uống nhiều quá.”
“Vậy bây giờ tôi có thể đi gặp anh ấy chứ?”
Hắn rất thức thời nhường đường: “Đương nhiên rồi, cô cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên ném lại một câu rồi cầm túi hành lý của mình bước vào trong nhà.
Dưới sự dẫn đường của người khác, cô đi vào phòng sách, thấy Hoắc Hoành đang
nằm gục trên bàn ngủ có vẻ rất say, cô đi vào mà anh cũng không biết.
Cô tìm một cái ghế ngồi xuống, tiện tay cầm tạp chí trên bàn lên đọc.
Mặt trời ngoài cửa sổ chậm rãi di chuyển từ Đông sang Tây rồi từ từ xuống núi.
Trước khi ánh sáng cuối cùng bị bóng đêm nuốt mất, Hoắc Hoành tỉnh lại.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng vuốt quần áo, tiếp tục lật tạp chí mà không ngẩng đầu lên: “Tỉnh rồi à?”
Giọng nói quen thuộc khiến anh giật mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Sau khi xác định người trước mắt không phải ảo giác, anh mới hoàn hồn lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Em đến lúc nào thế?”
“Mới thôi, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.” Nhiếp Nhiên gấp tạp chí lại, đặt sang bên cạnh, để hai tay lên bụng, đan chân vào nhau, tư thế rất thoải mái.
Hoắc Hoành biết cô đang nói mình uống quá nhiều nhưng giả vờ không hiểu, chỉ nói: “Em thức cả đêm rồi, có muốn đi nghỉ ngơi không?”
“Không có ai nói cho em biết phòng của em đâu.” Nhiếp Nhiên cười nói. Nụ cười rực rỡ kia khiến Hoành cảm thấy tim đập loạn lên.
Rõ ràng cô không định bỏ qua cho mình.
“Cứ ngủ ở giường của anh trước đi rồi anh bảo người dọn dẹp một phòng cho em.”
Phòng sách của anh ở ngay bên ngoài phòng ngủ, anh chỉ ra ngoài, ý bảo cô đi nghỉ ngơi.
Đáng tiếc Nhiếp Nhiên lại nhướng mày hỏi:
“Ồ? Em có thể tùy tiện ngủ giường của Nhị thiếu à?”
Hoắc Hoành chuẩn bị đi rót nước, nghe thấy cô nói thế lại dừng bước, cười như không cười nhìn cô: “Nói như em chưa ngủ bao giờ ấy.”