Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2176
LỪA BỌN CHÚNG
Ý cười trên môi cô càng thêm sâu.
Xem ra cô đoán không sai.
Ban đầu cô suýt nữa bị hai tên này lừa, còn nghĩ có nên gọi điện thoại cho Lý Tông
Dũng không, nhưng sau khi cẩn thận quan sát thì phát hiện hai gã này là lạ.
Cô từng ở quân đội, cho dù là đội cảnh sát hay quân đội đều có yêu cầu cực cao về ăn mặc. Nhưng lúc nãy cô lại thấy tên này không thắt dây lưng cẩn thận, có một đoạn bị thừa ra ngoài, hơn nữa thái độ cũng vô cùng kém, thậm chí còn dùng tay gõ cửa xe giục.
Những biểu hiện không đạt tiêu chuẩn này chứng tỏ đối phương là giả mạo chứ không phải cảnh sát thật.
Cô do dự mấy giây, cuối cùng vẫn quyết
định kiểm tra bọn chúng. Cùng lắm nếu mà xảy ra kết quả xấu nhất thì cô sẽ chạy.
May mà cô đã thắng cược.
Vào thời khắc mấu chốt, vì mạng sống nên bọn chúng vẫn khai ra.
Nhiếp Nhiên khinh thường, châm chọc nói:
“Tiếp ứng? Các anh mặc cảnh phục tới tiếp ứng tôi à?”
“Không phải thế, là… là… là vì ông chủ Dự nói muốn chúng tôi kiểm…” Tên kia nói được một nửa đột nhiên dừng lại, sửa lời:
“Ông chủ Dư nói bởi vì có người mới gia nhập nên định tạo bất ngờ để chào… chào đón cô…”
Nhiếp Nhiên chỉ cần nghe một chữ là biết ban đầu tên kia định nói cái gì.
Kiểm tra?
Xem ra mục tiêu phía sau vẫn cảnh giác vì sự xuất hiện bất ngờ của cô nên mới cho hai tên này qua đây diễn vở kịch này.
Nhiếp Nhiên thừa hiểu nhưng vẫn không buông con dao trên tay ra, cô lạnh lùng nhìn gã đàn ông trước người, giễu cợt cười hỏi: “Tạo bất ngờ chào đón tôi? Thế thì ông chủ của các anh đúng là rất khiến tôi bất ngờ đấy.”
Tên kia bị con dao sắc dọa cho tái mặt, cười còn khó coi hơn khóc, nói chuyện lắp bắp: “Đúng, đúng vậy… ông chủ Dự của chúng tôi nói cô là khách quý, nhất định phải tiếp đãi tốt.”
Nhiếp Nhiên trầm ngâm, thả lỏng tay rồi đổi lưỡi dao thành mặt dao dán vào cổ hắn. Kim loại lạnh như băng khiến hắn rùng mình.
“Tại sao tôi phải tin tưởng anh?” Cô nghiêng đầu, cong môi lên.
Tên kia vội vàng nói: “Chúng… chúng tôi nghe lệnh của ông chủ Dự đến tiếp ứng một cô gái mang hàng, thật đấy, tôi không lừa cô đâu!”
“Anh đang đùa với tôi à? Hàng bị các anh nhìn thấy rồi, bây giờ anh nói với tôi là đến tiếp ứng một cô gái mang hàng, hơn nữa ông chủ Dự là ai, tôi không quen ông chủ
Dư nào cả.”
Tên kia cuống lên: “Không thể nào, là ông chủ Dự phái chúng tôi tới, nói là sáng nay cô sẽ đến nơi này chờ chúng tôi.”
“Tôi nói tôi không quen ông chủ Dư nào cả.” Có vẻ Nhiếp Nhiên không muốn dây dưa với bọn chúng nữa, cô thu lại nụ cười, dí dao lên cổ hắn, hơi dùng sức, vết thương vừa mới khô lại rách ra, chảy máu.
Tên kia cảm nhận được ngay cái chết đang ập đến. Hắn gân cổ gào lên: “Đợi đã! Là Nhị thiếu, là Nhị thiếu bảo ông chủ Dự của chúng tôi phải người tới tiếp ứng cô, là Nhị thiếu!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ Nhị thiếu, gần như đã có thể chắc chắn thân phận của đám người này.
Nhưng mà…
còn… còn dùng dao cưỡng ép bọn em, muốn nói chuyện với Nhị thiếu mới được.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy rõ bên kia dừng lại nửa giây rồi mới phân phó: “Đưa điện thoại cho cô ta.”
Gã đàn em vội đưa điện thoại cho Nhiếp
Nhiên: “Ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với cô.”
Nhiếp Nhiên buông hắn ra, cầm lấy điện thoại, hỏi thẳng: “Nhị thiểu đâu?”
Dư Xuyên không vòng vo: “Cậu ta uống say, đang nghỉ ngơi.”
“Dựa vào đâu tôi phải tin anh?”
Dư Xuyên khẽ cười: “Câu đầu tiên cô đã hỏi tôi Nhị thiếu ở đâu, rõ ràng cô đã chắc chắn thân phận của tôi rồi, thế thì chẳng lẽ không nên tin tưởng tôi à?”
Nhiếp Nhiên cười sâu xa: “Ông chủ Dự quả nhiên phi phàm.”
“Như nhau thôi.”
Nhiếp Nhiên không dám nói gì nhiều, dù sao cô vẫn chưa gặp được Hoắc Hoành, rất nhiều thứ chưa kịp trao đổi với nhau nên cũng không nói mình tên gì, chỉ nói đơn giản mấy câu rồi cúp điện thoại, nói với hai gã kia: “Đi thôi, đưa tôi qua đó.”
Hai tên kia vội vàng gật đầu, mở cửa ghế sau cho cô, đợi cô vào rồi lại cẩn thận đóng cửa lại, lái xe rời khỏi đường quốc lộ yên tĩnh này.