Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2174
Lúc này không còn biển lửa sáng rực như đêm hôm đó nữa mà chỉ còn lại đống hoang tàn đen thui. Gió đêm cuối thu thổi tới làm nơi này càng thêm trống trải và hoang vu.
Nhiếp Nhiên đốt ngọn lửa này rất đơn giản và dễ dàng, vì nó cứu được Hoắc Hoành, nhưng với dân làng mà nói, ngọn lửa này đã thiêu rụi tất cả tài sản của họ. Cho dù có xây lại và có tiền trợ cấp thì vẫn không đến bù được tổn thất của bọn họ.
Cô áy náy vì việc hy sinh những người vô tội đó, nhưng tuyệt đối không hối hận. Nếu như thời gian quay ngược lại, cô vẫn lựa chọn như vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn cảnh tượng tiêu điều trước mặt, một lúc sau mới đi vào thôn.
Trên đường đi chỉ toàn cảnh tượng hoang vụ cùng với mùi gỗ cháy. Càng đi vào bên trong, khung cảnh càng tan tác, thỉnh thoảng đạp phải gỗ cháy phát ra tiếng động.
Mặc dù nơi này đã cháy hết nhưng Nhiếp Nhiên vẫn xác định được con đường đi trước đó, tìm tới căn nhà kia. Nơi này vì được chữa cháy kịp thời nên chưa hóa thành tro bụi, nhưng gần như cũng cháy sạch rồi. Trong sân đầy vũng nước nông sâu khác nhau, cổng thì bị đốt cháy mất một bên.
Cô nghiêng người đi vào, chạy thẳng tới phòng chính, dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại tìm kiếm chỗ hàng hóa kia.
Theo tình hình lúc đó, chắc chắn hàng sẽ được để ở một chỗ không dễ bị cháy trong nhà.
Nhiếp Nhiên tìm mấy chỗ có thể có chỗ giấu nhưng đều không thấy.
Cuối cùng cô như nghĩ ra gì đó, vòng ra sân, tìm thấy một cánh cửa hầm nhỏ bên dưới vũng nước, cô tìm một cái cờ lê phá khóa, mở hầm ra.
Sau khi chiếu đèn kiểm tra bên trong chắc chắn không có vấn đề gì, cô mới đi xuống, quả nhiên nhìn thấy một túi hành lý chống nước màu đen trong góc.
Nhiếp Nhiên kéo khóa ra xem cẩn thận, bên trong có súng và đạn, toàn là kiểu mới nhất, cô vội mang túi ra khỏi hầm rồi rời thôn, quay lại xe.
Mặc dù chỗ vũ khí này không nhiều nhưng cũng đủ để bán được với giá không tệ.
Nhiếp Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, vạch ra một số cách rồi để đồ lên ghế, lái xe đến địa điểm đã nói.
Nơi cô phải đến ở vùng sát biên giới, đi theo đường bình thường thế nào cũng bị kiểm tra.
Cho nên chỉ có thể đi vòng đường xa, tốn gấp đôi thời gian.
Trên đường núi yên tĩnh, xe không ngừng lắc lư.
Mãi ba tiếng sau, Nhiếp Nhiên mới đến nơi, nhưng ở cách đó không xa lại có một trạm gác.
Nhiếp Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là một đường quốc lộ rất vắng vẻ, tại sao lại xuất hiện trạm gác này?
Hơn nữa Lý Tông Dũng không hề đánh dấu trên bản đồ.
Lúc này trời vẫn chưa sáng hơn, cô quyết định tạm thời dừng lại, quan sát tình hình trước.
Nhưng đúng lúc này, hai cảnh sát trên quốc lộ lại phát hiện ra sự tồn tại của cô, lập tức đi tới.
Dù vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng Nhiếp Nhiên lại không tự chủ được nắm chặt bàn tay đang để trên đùi.
Có cần gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng hỏi tình hình không?
Cô không ngờ mình tránh những trạm gác kia nhưng lại bị bắt được ở chỗ này. Cô mang theo một túi vũ khí trang bị, một khi bị tra được, trừ phi Lý Tông Dũng đích thân đến cứu, nếu không cô sẽ không thể ra ngoài.
Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa kính vang lên.
Nhiếp Nhiên không nhúc nhích, người bên ngoài thấy không có phản ứng, lại gõ thêm mấy lần.
Cuối cùng cô mới hạ cửa xuống, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì thế?”