Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2172
HỒNG NHAN TRỊ KỲ
Thì là… nghi ngờ anh cố ý khiến quân đội chú ý…”
Hắn to gan nói một câu, tưởng là sẽ bị
Hoắc Hoành mắng, nhưng không hề:
“Không phải tôi muốn khiến quân đội chú ý, mà là Trì Tranh Bắc.”
“Trì Tranh Bắc? Tại sao?”
“Trì Tranh Bắc là đối thủ lớn của chúng ta, phải diệt hắn thì mới có thể đứng vững ở khu vực biên giới.” Hoắc Hoành dựa vào ghế: “Chỉ tiếc lần này lại bị quân đội phá hỏng.”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng đàn ông: “Không sao, tôi tin có cậu trợ giúp, Trì Tranh Bắc diệt vong là
chuyện sớm muộn thôi.”
Bóng đen kia đến chỗ Hoắc Hoành bật đèn lên. Một gương mặt anh tuấn không lớn hơn Hoắc Hoành mấy tuổi xuất hiện. Hắn cũng đeo cái kính gọng vàng như Hoắc
Hoành, nhưng vì ánh mắt quá tàn ác nên nhìn rất âm hiểm chứ không ôn hòa như anh.
Người này chính là ông chủ Dự và cũng là mục tiêu cuối cùng của Hoắc Hoành – Dự
Xuyên.
Hoắc Hoành không đứng lên mà chỉ cười hỏi: “Muộn thế này rồi sao ông chủ Dự còn đến chỗ tôi thế?”
“Cậu trách tôi nghe lén à?” Dư Xuyên cũng cười rồi ngồi xuống đối diện anh.
Hoắc Hoành đặt hai tay lên bụng, vắt hai chân lên nhau, nhìn rất khoan thai: “Nhà này là của ông chủ Dư, sao lại nói là nghe lén được?”
Dư Xuyên bật cười: “Tôi không nghe lén
thật, tôi mang rượu đến an ủi cậu, lần này cậu thoát chết trong đường tơ kẽ tóc đúng là may mắn.”
Nói rồi hắn rót bình rượu vang trong tay ra hai cái ly đế cao.
Hoắc Hoành nhận lấy, nhìn rượu đầy đến nỗi có thể tràn ra ngoài, khẽ cười: “Ông chủ Dự thật hào phòng, mang hẳn chai rượu vang mấy trăm nghìn ra an ủi tôi.”
“Cậu làm cho tôi bao nhiêu là việc, thế nào cũng phải dùng đồ cao cấp để biểu thị tấm lòng chứ.” Dư Xuyên nói xong uống cạn ly.
Hoắc Hoành thấy hắn uống hết thì mới cầm ly lên uống cạn.
Chỉ chớp mắt mà hai người đã uống hết nửa chai rượu vang.
Hoắc Hoành vừa uống vừa đợi, cuối cùng uống đến đáy chai, Dư Xuyên mới hỏi:
“Vừa rồi cậu nói người của cậu mang hàng về à? Gần đây biên giới bị kiểm tra rất
nghiêm, cậu chắc chắn người của cậu làm được chứ?”
Hắn đang ngầm thừa nhận đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa rồi.
Hoắc Hoành nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay: “Người khác tôi có thể không yên tâm, cô ấy thì nhất định không có vấn đề.”
“Xem ra người này là tâm phúc của cậu nên mới yên tâm đến vậy.” Dư Xuyên thấy rất tò mò về trợ thủ mà anh đang đắc ý.
“Cô ấy đã đi theo tôi rất nhiều năm, biết rõ tất cả mọi chuyện của tôi, là một cô gái vô cùng thông minh.”
Ánh mắt Dư Xuyên lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn nở nụ cười xấu xa: “Cô gái? Xem ra cô gái này là hồng nhan tri kỷ của Nhị thiếu rồi.”
Hoắc Hoành chỉ bình tĩnh nói một câu:
“Tóm lại, có cô ấy đến, tôi tin sẽ cho ông chủ Dự một mãnh tướng.”
Nhưng Dư Xuyên lại xua tay, lắc đầu: “Sao tôi dám để hồng nhan tri kỷ của Nhị thiếu xông pha chiến đấu được?”
“Anh không dám, hay là không yên tâm?”
Hoắc Hoành nhìn hắn với vẻ sâu xa.
Dư Xuyên dùng tay rót rượu lại, cũng cười hỏi: “Cậu nói xem.”