Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2171
Thấy con số quen thuộc kia, ông vội bắt máy: “Xem cháu vội chưa kìa, yên tâm đi, chú đã đưa nó ra ngoài rồi, ngày mai cháu đến địa điểm chỉ định đón nó.” Bên kia vội vàng hỏi: “Cô ấy vẫn ổn chứ?” “Rất tốt, nhảy nhót tung tăng vui vẻ lắm.” Lý Tông Dũng lại bổ sung một câu: “Nhưng cháu thì không ổn lắm đâu, nhóc con ạ.” Hoắc Hoành không hiểu: “Ý chú là sao?” Anh tưởng là Lý Tông Dũng muốn nói chuyện quan trọng gì với mình nên rất nghiêm túc.
Ai ngờ Lý Tông Dũng lại nói: “Chú vừa nói với nó là đợi hai đứa về sẽ làm đám cưới cho hai đứa…” Hoắc Hoành kích động, vội vàng hỏi: “Thật ạ? Thế cô ấy nói thế nào?” Lý Tông Dũng thấy anh nâng cao giọng, thở dài không đành lòng: “Nó không nói gì, chỉ cười rồi xuống xe đi.” “Chú chắc chắn chứ?” Giọng anh thoáng hụt hẫng.
“Ừ.” Ông là thầy của anh, thế nào cũng phải nói với anh để cho anh hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô. Vốn muốn dùng câu trả lời của cô làm anh vui một chút, không ngờ cô lại chẳng có một chút phản ứng nào với hai chữ “kết hôn”. Có vẻ cô chưa từng nghĩ đến việc này.
“Xem ra cháu muốn ôm mỹ nhân về thì còn phải cố gắng hơn nữa.” Lý Tông Dũng tốt bụng nhắc nhở.
Hoắc Hoành im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Cháu biết rồi, có thể chuyện này quá bất ngờ nên cô ấy mới thế.” Lý Tông Dũng khẽ cau mày: “Chẳng lẽ cháu chưa từng nói với nó à?” Bọn họ quen biết nhau gần ba năm rồi, chẳng lẽ anh chưa từng nói chuyện này với cô sao?
Hoắc Hoành cười khổ: “Nói thế nào? Cháu với cô ấy gần gũi thì ít xa cách thì nhiều, đến thời gian gọi điện thoại cũng còn hiếm, vả lại bây giờ cháu thế này, chưa đến cuối cùng sao dám hứa hẹn?” Lý Tông Dũng nghe mà chua xót: “Cháu làm thế là đúng, tại chú không suy nghĩ chu toàn, muốn uống ly trà này quá rồi.” Ông rất muốn anh bình an trở về, nhìn anh và Nhiếp Nhiên ổn định cuộc sống, cũng coi như không phụ lòng lời giao phó của ông nội anh. 2 Hoắc Hoành vội an ủi: “Không gấp, cháu tin rồi sẽ có ngày đó thôi.” “Được, vậy lần này cháu phải cố gắng để chú sớm được uống ly trà đó đi.” “Được! Cháu nhất định sẽ cố gắng, còn để chú mau được lên chức ông nữa.” Lý Tông Dũng vui mừng: “Được được được!
Chú đợi, chú đợi! Vì tiếng ông này, cháu phải bình an cho chú, lần hành động này cần phải thật cẩn thận, không được lỗ mãng.” “Cháu biết rồi, chú yên tâm đi.” Hoắc Hoành mỉm cười, liên tục bảo đảm.
“Ừ, cháu biết thì tốt, có gì cần cứ liên lạc với chú, đừng có tự tiện hành động.” “Vâng.” Hai người trò chuyện mấy câu nữa rồi cúp điện thoại.
Lúc này anh đang ngồi trong phòng mình, ánh sáng chiều ngoài cửa sổ chiếu lên đường nét ngũ quan anh tuấn lạnh lùng của anh.
Cho đến khi trời tối hẳn, ngoài cửa mới vang lên tiếng gõ, có người đẩy cửa đi vào.
Tên thuộc hạ cung kính nói với anh: “Nhị thiếu, ông chủ Dự hỏi anh lúc nào mang lô hàng bị mất kia về?” “Cậu đi nói với ông chủ Dư ngày mai tìm một người đi tiếp ứng, tôi đã bảo người trong nước đưa hàng về rồi.” Tên kia ngẩn ra: “Vâng.” Nhưng hắn lại không đi ngay.
Hoắc Hoành ngước mắt lên hỏi: “Còn có việc gì nữa?” Tên kia do dự mấy giây, tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Nhị thiếu, không phải là ông chủ Dự đang nghi ngờ anh chứ?” Hoắc Hoành nhướng mày nhìn hắn: “Nghi ngờ cái gì?” Đọc truyện tại Web Truyen Online . com