Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2170
KẾT HÔN?
“Vậy tiếp theo tôi phải đi đâu để gặp anh ấy?” Nhiếp Nhiên nhanh chóng hỏi vào việc chính.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến việc
Hoắc Hoành có thể trở về hay không, là một chuyện vô cùng quan trọng.
“Thời gian địa điểm đã xác định chưa?”
Lý Tông Dũng thu lại ý cười: “Chắc là ngày mai, tôi thương lượng với nó rồi, cô chuyển lô hàng mới nhất của nó từ trong nước đến biên giới, sau đó dùng thân phận thuộc hạ đi gặp nó, như vậy cũng có thể thuận nước đẩy thuyền.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Vậy hàng đâu?”
“Nó đã chuẩn bị hàng rồi, ở trong thôn mấy ngày trước cô đến đó.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, quả nhiên lúc anh vận chuyển hàng bị người ta tóm được nên mới phải trà trộn vào trong thôn, ai dè xui xẻo bị kẻ địch với bọn họ phát hiện nên mới phải chật vật chạy trốn.
Chắc lúc ấy anh vẫn chưa kịp chuyển hàng giấu trong thôn đi, lần này cô dùng thân phận mới tham gia cũng để thuận lợi mang hàng về, không tổn thất gì cả.
Nhưng có một vấn đề…
“Ở đó có nhiều dân làng như vậy, anh ấy không bị ai phát hiện à?”
“Yên tâm, không bị phát hiện đầu, cái thôn đó bị cô đốt hết rồi, còn ai dám ở nữa, tạm thời bọn họ được bố trí ở trong nhà khách tại đơn vị, cô cứ tới lấy là được.” Lý Tông
Dũng giải thích rồi nói: “Đúng rồi, bởi vì là vũ khí đạn dược nguy hiểm nên cô không thể đi lối kiểm tra an ninh bình thường, có lẽ phải đổi chỗ khác.”
Nói rồi ông đưa bản đồ cho cô.
Nhiếp Nhiên nhận lấy xem cẩn thận, phát hiện đường đi bên trên đều được đánh dấu, những điểm quan trọng cũng được viết rõ ràng, dễ thấy người làm tốn rất nhiều công sức.
“Chuyện này tôi hiểu, nhưng tôi phải mang bao nhiêu hàng? Tôi hành động một mình hay cùng một đám người khác?” Cô cất bản đồ đi, hỏi.
“Không nhiều, chỉ một túi hành lý thôi, chủ yếu là vì làm nền cho cô chứ cũng không phải để cô vận chuyển những thứ đó thật.”
“Không phải vận chuyển hàng thật? Vậy sao anh ấy lại bị đám người kia đuổi giết?”
“Là do nó tung hỏa mù, cụ thể tự cô hỏi nó đi.” Lý Tông Dũng nói một câu đơn giản rồi quay lại chủ đề cũ: “Lần này cô phải cẩn thận, mặc dù không nhiều nhưng một khi bị tra ra, tôi không đi cứu cô được đâu, có lẽ cả đời này cô sẽ không ra ngoài nổi.”
Ông muốn nói nghiêm trọng cho cô để ý,
kết quả Nhiếp Nhiên phì cười: “Nếu gây ra xung đột chẳng phải càng tốt à, như vậy càng chân thực. Hơn nữa tôi dễ bị bắt vậy sao?”
Lý Tông Dũng hừ một tiếng: “Đừng có kiểu ngạo, chúng tôi không quản lý được bên ngoài đường biên giới, nhưng trong đường biên giới thì có, cô đừng coi thường.”
“Tôi hiểu, ngài yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận.”
Nhiếp Nhiên thấy ông nghiêm túc thì không đùa cợt nữa.
“Cô hiểu thì tốt, chuyện này liên quan đến việc nó hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi về nhà hay là mười năm khổ cực đổ sông đổ bể, cho nên cô nhất định phải cẩn thận, thuận lợi an toàn đến bên cạnh nó, không được xảy ra sơ suất.”
Nhiếp Nhiên gật đầu nói: “Vâng, tôi biết.”
“Được rồi, bản đồ và tiền tôi đã chuẩn bị xong hết cho cô, còn có một chiếc xe nữa, trong xe có mặt nạ, vì thứ đó không tốt cho da nên vẫn theo quy tắc cũ, tôi tìm loại nửa
mặt cho cô.” Lý Tông Dũng đưa chìa khóa ra.
Nhiếp Nhiên bật cười: “Tiểu đoàn trưởng đối xử với tôi thật tốt, còn biết nó không tốt cho da.”
Lý Tông Dũng hừ lạnh: “Đừng ảo tưởng, là thằng nhóc kia thương cô nên dặn tôi đấy.”
“Ồ? Vậy ký hiệu đường đi, các trạm gác và thời gian trên bản đồ đều là anh ấy bảo ngài làm à?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, nhướng mày nhìn Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng bị vạch trần, đỏ mặt lúng túng ho một tiếng, mắng: “Con nhóc này, mau đi đi!”
Nhiếp Nhiên cười hỏi: “Vậy tôi đi nhé?”
“Đi đi! Nhưng nhớ là phải đưa nó về đấy, còn cô nữa, hai đứa phải bình an trở lại cho tôi.”
Lý Tông Dũng lại dặn dò cô.