Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2167
RỜI ĐI
Lý Vọng thấy cô sảng khoái đồng ý liền thấy sốt ruột thay cô: “Tôi vừa nói cô không nghe rõ à? Tôi nói, nếu như cô muốn gặp Tiểu đoàn trưởng…”
Nhiếp Nhiên ngắt lời anh ta: “Không cần đâu, đây là quyết định của ngài ấy, tôi còn muốn gặp làm gì?”
Lý Vọng cau mày lại: “Nhưng không phải là cô muốn giải thích à?”
Rõ ràng mấy ngày trước cô còn muốn nói chuyện với Tiểu đoàn trưởng Lý, sao bây giờ lại đột nhiên từ bỏ? Tức giận rồi à?
“Tôi nói cho cô biết, đến thời khắc mẩu chốt cô đừng có giận dỗi mà hại mình.”
Suy cho cùng nếu lần này rời đi là sẽ hoàn toàn rời khỏi quân đội chứ không phải trở lại đơn vị cũ.
Nhiếp Nhiên nói: “Người chết rồi, chẳng có gì để giải thích cả.”
Lý Vọng tức giận: “Thế sao lúc cô làm chuyện đó không suy nghĩ hả!”
Nhiếp Nhiến ngước mắt nhìn anh ta: “Bây giờ dạy dỗ tôi cũng muộn rồi.”
“Cô cũng biết là muộn à?!” Anh ta thật sự tức điên lên vì thái độ của cô.
Nhiếp Nhiên lười nói tiếp: “Được rồi, tôi có thể đi thu dọn đồ đạc rồi chứ? Còn không đi thì trời sẽ tối mất.”
Lý Vọng thấy cô không kích động như trong dự liệu và tưởng tượng mà còn rất bình tĩnh thì chỉ biết gật đầu: “Đi đi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lúc này đã là hoàng hôn rồi. Sắp vào cuối thu, hai hàng cây bên đường trơ trụi lá, chỉ còn lại chạc cây đung đưa trong gió, trông rất tiêu điều.
Hầu như tất cả mọi người đều đang ăn cơm trong phòng ăn, Nhiếp Nhiên nhân lúc này về phòng thu dọn đồ đạc, trên đường về gặp được mấy người Phương Lượng,
Uông Tư Minh.
Bọn họ ngẩn ra mấy giây rồi vội hỏi: “Cô sao rồi, vẫn ổn chứ? Tiểu đoàn trưởng thả cô ra à?”
“Bình an rồi chứ?”
Mọi người nhao nhao hỏi tình hình của cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Thành tích của tôi không đạt tiêu chuẩn, cần phải rời khỏi đây.”
“Cái gì?!” Mọi người kinh ngạc.
Uông Tự Minh khó tin hỏi: “Đây là quyết định của Tiểu đoàn trưởng à?”
“Nếu không thì sao?”
“Sao lại vậy chứ, sao Tiểu đoàn trưởng lại cho cô đi được?!”
Trước đây ai cũng biết Tiểu đoàn trưởng muốn cô vào Quân khu 9 thế nào.
Chẳng lẽ…
Do chuyện của người dân kia à?
Dương Thụ đột nhiên quay người bước đi.
Phương Lượng nhanh tay giữ anh ta lại:
“Cậu định đi đâu?”
“Tôi phải đi tìm Tiểu đoàn trưởng.” Dương
Thụ lạnh mặt, cứng nhắc trả lời.
Nhiếp Nhiên khẽ hừ một tiếng: “Đến phòng làm việc của Tiểu đoàn trưởng ở đâu anh cũng không biết mà còn muốn tìm à, cẩn thận bị đuổi đấy.”
Lúc này Dương Thụ không còn tâm trí đầu mà suy nghĩ, trả lời theo bản năng: “Cô đi rồi, tôi ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa.”
Nhiếp Nhiên hơi biến sắc, đáy mắt lạnh đi:
“Cho nên tôi mới nói nếu anh không thật lòng muốn đến đây thì đừng cướp vị trí của những binh lính muốn tới nơi này!”
Thấy Dương Thụ không nói gì, vẻ mặt cô càng lạnh lùng hơn: “Tôi thật sự hối hận vì sao lại đồng ý với thỉnh cầu của Lâm Hoài trước khi chết, loại người như anh nên đợi đến khi kết thúc nghĩa vụ quân sự rồi cút đi.”
Dương Thụ cũng biết mình nói sai, anh ta cúi đầu: “Tôi xin lỗi…”
“Đừng có xin lỗi tôi, anh đi mà xin lỗi sĩ quan huấn luyện đã chết của anh ấy!”
Nhiếp Nhiên ghét nhất là thấy Dương Thụ vì mình mà vứt bỏ bản thân, cô không hiểu tại sao anh ta lại không bước ra nổi cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn đó.
Nhưng cô cũng không phải là người thích ôm trách nhiệm vào mình, cô chỉ làm được những gì Lâm Hoài nhờ, còn nếu muốn quan tâm hơn, xin lỗi cô không làm được.
Mỗi người nên có trách nhiệm với cuộc đời mình. Cô có trách nhiệm với món nợ tình cảm, những thứ thừa thãi khác thì cô
không muốn bỏ ra, cũng không đồng ý bỏ ra.
Cuối cùng Nhiếp Nhiên chỉ nói một câu:
“Tôi đi thu dọn đồ đạc trước.”
Nhưng vừa mới đi hai ba bước đã bị
Phương Lượng kéo lại.