Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2168
CHUYỆN BẤT NGỜ
“Không thể thương lượng với
Tiểu đoàn trưởng à?” Anh ta hỏi.
Bởi vì anh ta không tin Tiểu đoàn trưởng sẽ vứt bỏ cô.
Tiểu đoàn trưởng coi trọng và tán thưởng cô, thậm chí còn giao trách nhiệm tổng chỉ huy lần này cho người mới như cô, sao lại đuổi cô đi được.
Nhiếp Nhiên rút tay lại, cười: “Không phải trước đây thầy nói em không thích hợp với
Quân khu 9 à, bây giờ lời thầy ứng nghiệm rồi, thầy nên vui mới đúng.”
Uông Tự Minh nghiêm nghị nhìn anh ta:
“Cậu nói thế thật à?”
Vẻ mặt Phương Lượng cứng đờ, áy náy nói:
“Tôi… lúc đó…”
Lúc đó anh ta bị hành động quá khích của
Nhiếp Nhiên chọc giận nên mới nói thế.
Nhưng không phải bảo cô rời đi thật, mà là hy vọng cô có thể thay đổi.
Sao bây giờ… lại ứng nghiệm rồi?!
Nhìn Nhiếp Nhiên đi vào tòa nhà, mấy nam binh đều sốt ruột bất an. Mọi người đều từng là chiến hữu, bây giờ Nhiếp
Nhiên xảy ra chuyện này, họ đều thấy lo lắng.
Nhiếp Nhiên vừa đẩy cửa ra đã thấy Lý
Kiêu đang đọc sách.
Lý Kiêu thấy cô về, đầu tiên không chú ý, nhưng sau đó thấy cô lấy hết quần áo trong tủ ra bỏ vào trong túi của mình, lại còn cả đồ dùng cá nhân nữa thì lập tức cảm thấy không ổn.
Nhân lúc đám người kia vẫn chưa về, Lý
Kiêu vội tiến lên hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Nhiếp Nhiên nói: “Thành tích của tôi không đạt tiêu chuẩn, bị đuổi ra ngoài, Cửu
Miêu dựa vào cậu cả đấy.”
Lý Kiêu kinh ngạc: “Có phải người kia chết rồi không?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Nghe nói là cấp cứu không hiệu quả.”
“Thế tiếp theo cậu định đi đâu?” Lý Kiêu biết chỉ sợ không chỉ đơn giản là bị đuổi.
“Tạm thời tôi cũng không biết, tóm lại cô ta nhờ cậu.”
“Tôi biết rồi, nhưng mà cậu…”
Lý Kiêu vẫn muốn nói thêm mấy câu, nhưng Nhiếp Nhiên nhạy bén nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, vội vàng ngắt lời: “Đừng nhưng nhị nữa, cứ làm tốt chuyện của mình là được.”
Nói xong cô xách hành lý rời khỏi phòng, đi đến chỗ rẽ hành lang thì gặp Cửu Miêu đang lên tầng.
Cửu Miêu cau mày hỏi: “Cô đi đâu thế?”
“Thành tích của tôi không đạt, bị đuổi rồi.”
Nhiếp Nhiên nhún vai cười, đi qua cô ta.
Đám người Uông Tư Minh và Phương
Lượng vẫn đứng ở chỗ cũ: “Cô không định tìm Tiểu đoàn trưởng nói chuyện thật à?”
“Không cần thiết, đã có kết quả rồi thì cứ thế đi. Mọi người tự lo cho mình nhé.”
Nhiếp Nhiên vỗ vai Phương Lượng rồi đi về phía cổng.
“Nhiếp Nhiên…” Phương Lượng vẫn muốn gọi cô lại, nhưng Nhiếp Nhiên không hề quay đầu.
“Sao đang yên ổn lại xảy ra chuyện này!”
Phương Lượng chán nản nói.
Dương Thụ nói thẳng: “Không được, tôi phải đi tìm Tiểu đoàn trưởng!”
Uông Tư Minh ngăn lại: “Cậu đừng vội tìm
Tiểu đoàn trưởng, tôi đoán cho dù tìm Tiểu đoàn trưởng cũng vô dụng thôi.”
“Dù sao cũng phải thử chứ! Bây giờ Nhiếp
Nhiên đã bị trục xuất, một khi ra khỏi cánh cổng này, sau này sẽ không quay lại được nữa!”
“Cậu đừng cuống, ý tôi là các cậu không cảm thấy chuyện này hơi lạ à? Kỹ thuật bắn của cô ấy rất tốt, sao lại bắn người khác bị thương được chứ?”
Vẻ mặt hai người kia thay đổi.
Đúng thế, bọn họ đều biết kỹ thuật bắn của
Nhiếp Nhiên, trước đây sĩ quan huấn luyện lớp 2 cũng nhìn trúng cô, muốn giành cô về, chỉ tiếc bị An Viễn Đạo ngăn cản.
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên vừa mới đi ra khỏi cổng đơn vị chưa được bao lâu đã bị một chiếc xe lao ra khỏi chỗ rẽ, chặn trước mặt cô.
Chiếc xe van thần bí kia mở cửa ra, có một người nhảy xuống, không nói câu nào bắt lấy cô nhét vào trong xe.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m