Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2166
TRỤC XUẤT
Nhiếp Nhiên nhìn đồ dùng đơn giản trong phòng, trần thuật lại: “Thầy muốn giam tôi.”
Lý Vọng không giấu giếm: “Chuyện cô bắn người dân bị thương là sự thật, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật lên trên, đợi Tiểu đoàn trưởng sắp xếp.”
Nhiếp Nhiên im lặng mấy giây, trước khi đi vào, cô hỏi: “Ngay cả một câu giải thích cũng không cho tôi nói à?”
Lý Vọng nói với giọng quả quyết: “Đợi báo lên xong, tôi tin là Tiểu đoàn trưởng sẽ cho cô thời gian giải thích, bây giờ cô tạm thời đây đi.”
Cửa bị đóng lại.
Lý Vọng cau mày nhìn cánh cửa kia rồi rời đi.
Anh ta không kịp thay quần áo mà đến ngay phòng làm việc của Tiểu đoàn trưởng
Lý, báo cáo chi tiết.
Nội dung báo cáo rất cặn kẽ cũng rất chính trực, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, chỉ đơn giản là trần thuật quá trình Nhiếp
Nhiên chỉ huy đến việc cô bắn người khác bị thương.
Lý Tông Dũng giật nẩy mình.
“Cậu nói gì? Cô ấy bắn người dân bị thương, bây giờ không rõ sống chết?”
“Vâng, người đó đang ở trong bệnh viện, chưa biết thế nào.”
“Cô ấy có nói là vì nguyên nhân gì không?”
Lý Tông Dũng sốt ruột hỏi.
Lý Vọng không trả lời ngay mà dừng lại mấy giây mới tiếp tục nói: “… Tôi tạm thời giam cô ấy lại, vẫn chưa kịp hỏi, nếu như
Tiểu đoàn trưởng muốn hỏi thì bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đến.”
Lý Tông Dũng theo bản năng gật đầu, nhưng sau đó lại gọi anh ta lại: “Không, đừng dẫn đến vội, xem tình hình của người kia thế nào đã.”
“Rõ.”
Mặc dù không hiểu tại sao nhưng nếu đã là mệnh lệnh của Tiểu đoàn trưởng, đương nhiên anh ta không dám không nghe theo, trả lời xong anh ta đến ngay bệnh viện hỏi thắm tình hình mới nhất.
Giờ trong đơn vị lan truyền ra đủ lời đồn.
Còn Nhiếp Nhiên thì thoải mái lắm, cô ở trong căn phòng đó hai ngày, đến chiều ngày thứ ba cánh cửa phòng mới có động tĩnh.
Nhiếp Nhiên đứng dậy, thấy Lý Vọng đi vào.
Anh ta vẫn chỉ lạnh mặt trần thuật: “Đồng chí Nhiếp Nhiên, trong lần hành động này, cô vi phạm quy định nhiều lần, còn mắc sai lầm nghiêm trọng, giờ thành tích của cô
đã không đạt tiêu chuẩn, cho nên lãnh đạo phía trên quyết định cô phải lập tức rời khỏi Quân khu 9.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại, Lý Vọng tiếp tục nói: “Nếu như cô muốn gặp Tiểu đoàn trưởng…”
Nhưng cô lại ngắt lời anh ta: “Người kia thế nào rồi?”
Lý Vọng ngẩn ra: “Anh ta… chết rồi. Cấp cứu một ngày một đêm không qua khỏi được.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên thay đổi một cách kỳ quái.
Lúc Lý Vọng tưởng cô bị đả kích thì lại nghe thấy cô hỏi: “Lúc nào tôi đi?”