Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2165
GIAM GIỮ TẠM THỜI
Bọn họ đứng vững tại chỗ mấy giây, sau đó Phùng Chí hoàn hồn lại trước tiên, phái một đội chạy đi xem phương hướng của đám người kia, báo cáo cho tổng bộ.
Còn Nhiếp Nhiên cùng với người dân dưới đất….
Lý Vọng sầm mặt lại: “Mau, khiêng người kia đến bệnh viện gần nhất chữa trị.”
“Rõ!”
“Người đó không chết chứ?” Triệu Thiển
Mạch hỏi Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt cũng cau mày, vẻ mặt nặng nề:
“Không biết, có vẻ không xong rồi.”
“Không xong rồi? Ý cậu là anh ta…” Nói đến đây, cô ta che miệng lại, thấp giọng hỏi: “Thế tiếp theo Nhiếp Nhiên phải làm sao đây?”
“Không biết, dựa vào ý trời thôi.” Lục
Nguyệt nhìn vết máu dưới đất, cau chặt mày lại.
“Sao Nhiếp Nhiên lại xui xẻo thế nhỉ, mãi mới qua được sát hạch của Quân khu 9, bây giờ lại xảy ra chuyện này?”
Triệu Thiển Mạch thật sự cảm thấy Nhiếp
Nhiên quá xui xẻo, bắn chết phần tử võ trang, lại còn ngộ thương dân làng, lần này thảm rồi.
Lúc cô ta đang thương xót cho Nhiếp Nhiên thì đội Phùng Chí đã chạy về.
Tim Lý Vọng chùng xuống: “Sao rồi, có bắt được không?”
Phùng Chí lắc đầu: “Không, bên kia có xe tiếp ứng, chạy rồi.”
“Có biết phương hướng không? Lập tức phái người đi bắt.” Lý Vọng nói rồi định liên lạc cho những đội khác, bảo bọn họ tiến hành truy kích và chặn lại.
Nhưng còn chưa kịp liên lạc đã bị Phùng
Chí giơ tay cản: “Xuống núi là biên giới, không thể xác định phương hướng của bạn chúng.”
Bốn chữ không thể xác định cũng đồng nghĩa với việc lần hành động này đã thất bai.
Thất bại…
Từ sau khi vào Quân khu 9, Lý Vọng chưa bao giờ thất bại trong hành động nào như vậy, nhất là khi anh ta còn làm chỉ huy.
Phùng Chí nhìn ra sự hụt hẫng và tức giận của anh ta, muốn cho anh ta chút thời gian hòa hoãn nên nói với Lý Vọng: “Tôi dẫn đội về trước rồi báo cáo với Tiểu đoàn trưởng.”
“Tất cả mọi người thu quân.”
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Vọng đứng tại chỗ im lặng không nói gì, mấp máy môi mấy cái nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được, cô đi theo đội ngũ.
Bởi vì cô biết lúc này mình có nói gì cũng vô dụng, Lý Vọng đã vô cùng thất vọng với mình rồi.
Binh lính của anh ta đã chỉ huy một trận tác chiến vô dụng nhất, còn bắn bị thương một người dân” ngay trước mặt dân làng.
Mặc dù kẻ đó là giả nhưng không ai có thể chứng minh.
Cô làm thế là bôi nhọ Quân khu 9, cũng là bôi nhọ anh ta.
Lý Vọng chỉ nhìn cô mà không khiển trách, có lẽ anh ta đang khắc chế cơn tức giận.
Đây là sự yên lặng trước cơn bão.
Đám người với sắc mặt khó coi cùng nhau trở về.
Uông Tư Minh, Phương Lượng cùng với hai chị em nhà họ Manh vô cùng lo cho Nhiếp
Nhiên.
Trên đường đi, trong xe cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy xóc nảy thỉnh thoảng vang lên.
Nhiếp Nhiên trốn ở góc nhắm mắt nghỉ ngơi như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đám người Phương Lượng không biết nên nói cô có tố chất tâm lý tốt hay là vô tự vô lo nữa.
Xe tiến vào Quân khu 9, mọi người xuống xe, cảm thấy như đã xa cách một đời.
Thật ra bọn họ mới đi có hai ba đêm mà thôi.
Phùng Chí thấy sắc mặt Lý Vọng u ám bèn cho mọi người giải tán trước.
Lúc Nhiếp Nhiên chuẩn bị rời đi, Lý Vọng đột nhiên gọi cô lại.
“Nhiếp Nhiên, cô đợi đã.”
Nhiếp Nhiên dừng bước, quay lại nhìn Lý
Vọng, đợi anh ta nói tiếp, bây giờ sắc mặt anh ta đã không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung nữa rồi.
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ thấy anh ta như vậy.
“Cô đi theo tôi.” Anh ta ném lại câu này rồi đi về phía khác.
Hai người đi vào một tòa nhà, Lý Vọng mở một cánh cửa ra, nói với cô: “Mấy ngày nay cô tạm thời ở đây đi.”