Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2143
HÀNH ĐỘNG BỊ HỦY BỎ
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Dưới bóng đêm đen thẫm, máy bay trực thăng chậm rãi bay đến, dừng lại ở bên trên. Cánh quạt tạo ra luồng gió lớn khiến mọi người bước đi khó khăn.
“Mau tiến lên!”
Nhưng chính trong hoàn cảnh khó khăn này, bọn họ càng phải tăng tốc. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể lấy được vũ khí, mới có thể vây quét đám người kia.
Chẳng mấy đã thấy cửa khoang máy bay mở ra, mấy cái túi màu đen được ném từ trên trời xuống.
“Binh lính có đạn dược ngăn cản ở phía sau!” Lý Vọng ra lệnh: “Mọi người tranh thủ thời gian lắp trang bị vào!”
“Rõ!”
Mọi người mở túi lấy linh kiện lắp ráp với tốc độ rất nhanh. Lắp xong, tất cả cầm súng tiến vào điểm ẩn nấp đã phân công từ trước, bắt đầu bắn lén.
Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng dày đặc vang lên.
“Lập tức tiến hành bao vây diệt trừ toàn diện!” Lý Vọng lớn tiếng ra lệnh.
Đám người vốn truy kích kia giống như từng con cừu tiến vào miệng cọp. Bọn chúng không ngờ đối thủ có được súng rồi lại lợi hại như vậy. Nhìn người bên cạnh lần lượt ngã xuống, bọn chúng dần sợ hãi.
Cuối cùng có người lớn tiếng hô: “Rút lui!
Mau rút lui!”
Tất cả giống như con sói đói bị đạn của thợ sắn dọa chạy tán loạn.
Đúng lúc này, Phùng Chí cũng dẫn đội chạy đến. Nhưng bởi vì bọn họ không kịp thay súng nên chỉ chạy tới chứ không kịp thời tiến lên vây quét.
Lý Vọng dẫn một nhóm người đuổi theo.
Bây giờ bọn họ đã có tiếp viện và trang bị, không còn gì phải lo nữa, tiếp theo chỉ cần toàn lực vây quét là được rồi.
Nhiếp Nhiên cũng muốn đi.
Cô muốn quay lại tìm anh!
Chỉ tiếc, lúc cô đang chuẩn bị đi theo thì bị
Lý Vọng kéo mạnh lại, lạnh lùng nói: “Cô ở lại chỗ này cho tôi, không được đi đâu hết.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại: “Tại sao?”
“Bởi vì vừa rồi cô làm việc lỗ mãng nên tôi quyết định tạm thời không cần cô hành động cùng chúng tôi nữa!”
Giọng Lý Vọng vô cùng nghiêm túc, Nhiếp
Nhiên vẫn muốn cứu vãn: “Nhưng mà…”
Cô còn chưa nói xong đã bị từ chối: “Không nhưng nhị gì hết, phục tùng mệnh lệnh của tôi!”
Nhiếp Nhiên cau mày, hiển nhiên là không muốn phục tùng.
Lý Vọng ra lệnh cho Cố Vinh An: “Cố Vinh
An, cậu ở lại canh chừng cô ấy, tuyệt đối không được để cô ấy rời khỏi nơi này nửa bước.”
“Hả?” Cố Vinh An ngẩn ra, nhìn Nhiếp
Nhiên cùng với sắc mặt xanh lè của Lý
Vọng, hiểu ra, trả lời: “Ồ, được, tôi biết rồi.”
Lý Vọng lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên rồi theo đám người kia xông về phía trước.
Nhất thời xung quanh chỉ còn lại Nhiếp
Nhiên và Cố Vinh An.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm con đường đến thôn. Vẻ mặt cô nặng nề, trông như đang đè nén cảm xúc.
Cô rất lo lắng cho an nguy của anh.
Lần này là Quân khu 9 tiến hành nhiệm vụ bao vây diệt trừ chứ không phải là đơn vị khác, một mình anh dẫn theo một nhóm người có thể đối phó với nhiều tinh anh của Quân khu 9 không?
Nếu như anh bị bắt thì sao?
Nhiệm vụ nằm vùng còn có thể tiếp tục không?
Một loạt chuyện nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Nhiếp Nhiên.
Nhưng điều cô sợ nhất, lo lắng nhất chính anh có thể thoát được kiếp nạn này không.