Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2144
CẢM GIÁC NÀY THẬT TỆ!
Đám người này có kinh nghiệm thực chiến cực cao, trong Quân khu 9, Lý Vọng chỉ là một binh lính bình thường nhưng từ việc vạch kế hoạch hay mệnh lệnh thì có thể thấy tuy không hoàn mỹ nhưng cũng chẳng hề yếu kém.
Nếu như không gặp anh, Nhiếp Nhiên thấy lần tác chiến này sẽ thành công.
Cổ Vinh An thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên nặng nề, tưởng là cô không vui vì bị Lý Vọng giữ lại.
“Cô đừng trách Lý Vọng, vừa nãy rõ ràng là cô không đúng.” Cổ Vinh An nói thay Lý
Vọng mấy câu.
Lúc ấy cô và Lý Vọng cùng lúc phát hiện ra bên trong có mai phục, tại sao còn quay lại?
Chẳng lẽ bên trong có thứ gì đáng cho cô mạo hiểm à?
“Có phải cô phát hiện điều gì không?” Anh ta tò mò hỏi.
Bình thường Nhiếp Nhiên làm việc đều có mục đích chứ không lỗ mãng và liều mạng đến vậy.
Nhiếp Nhiên lạnh nhạt trả lời: “Không.”
Không?
“Không thì cô nổi điên chạy lại làm gì?” Cố
Vinh An giận quát: “Cô có biết cô làm thế sẽ khiến những người trong đội rơi vào nguy hiểm không?”
“Ừm.”
Nhiếp Nhiên dùng giọng mũi ừ một tiếng làm Cố Vinh An sầm mặt lại: “Cô biết mà tại sao còn muốn làm thế?”
“Đây là sai lầm của tôi, tôi có thể xin lỗi hai người kia.”
Cổ Vinh An cau mày lại: “Chúng tôi không cần lời xin lỗi, cô hiểu không!”
Anh ta chặn tầm mắt Nhiếp Nhiên nhìn về phía thôn nên cô đành lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy các anh muốn cái gì? Các anh không bị thương cũng không mất mạng, chắc tôi không cần đến mạng cho các anh chứ?”
Cố Vinh An nổi giận: “Nếu xảy ra chuyện thật, cô tưởng một cái mạng của cô là đền được à?”
Lúc này trong đầu cô toàn việc đám người kia có thành công chạy thoát hay không, đâu có tâm tư dây dưa những chuyện này với anh ta. Cô tự cho là cô đã nhận lỗi vì hành động của mình, thậm chí còn đồng ý xin lỗi hai người kia rồi, Cố Vinh An còn muốn cô thế nào nữa? ( )
“Có đền nổi hay không, đến lúc đó tôi đền là được!” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói.
Chuyện này không trách cô được, dù sao bây giờ cô cũng là người duy nhất biết rõ tình hình, cô mới là người đau đầu nhất trong đội ngũ.
Anh đang chém giết với chiến hữu, đã thế còn bị bao vây diệt trừ, mà cô lại bị phạt đứng ở chỗ này.
Cảm giác hai người cách nhau không xa, thậm chí có thể chạm được vào nhau nhưng bởi vì thân phận mà không thể gặp, còn phải rút dao mặt đối mặt thật là tệ.
Cô không biết Lý Tông Dũng có biết chuyện này không.
Cô ghét cảm giác không nắm chắc này.
Cổ Vinh An sợ nói xong sẽ cãi nhau nên chỉ lạnh lùng ném lại một câu: “Cô ở đây tự kiểm điểm đi.”
Nói xong ta đi sang bên cạnh, không muốn nói chuyện với cô nữa.
Nhiếp Nhiên vốn cũng không muốn nói chuyện, anh ta đi thì không có ai lải nhải bên tai cô.
Cô đứng nhìn về phía thôn, lắng nghe động tĩnh nơi đó, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Sau khoảng mười phút ác chiến, tiếng súng đột nhiên biến mất.
Trái tim Nhiếp Nhiên co rút.
Kết thúc rồi?
Là thành công hay thất bại?
Lần đầu tiên cô mong biết được kết quả thế này.