Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2125
Đúng vậy, bây giờ anh ta có thể hỏi vì anh ta đang đứng ở góc độ người đứng xem.
Nếu như anh ta là người trong cuộc thì sao?
Anh ta có hy vọng Phùng Chí liều mạng cứu mình không?
Nhiếp Nhiên nói: “Xem đi, vị trí khác nhau thì cách nghĩ sẽ khác nhau. Đúng là tình chiến hữu của tôi và Từ Minh Thao không sâu sắc, cơ bản như hai người qua đường, nhưng nếu như có thể tôi cũng không muốn gánh một cái mạng.” “Tại sao phải gánh?” Giọng Từ Minh Thao đột nhiên chen vào, sau đó thấy anh ta đi đến chỗ Nhiếp Nhiên: “Tôi tự nguyện hy sinh, cô hoàn toàn không cần áy náy, cho dù là thực chiến, cô cũng không cần.” Có lẽ anh ta đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của Lý Vọng và Nhiếp Nhiên rồi.
Lý Vọng hừ lạnh: “Hai người rất lý trí đấy.” Một người nguyện ý làm mồi hy sinh, một người lạnh lùng ra tay được, nghe vô cùng ăn ý. Chỉ là sự phối hợp này quá kỳ cục.
“Tới nơi này không lý trí không được.” Từ Minh Thao cười với anh ta, không hề có ý chế giễu.
Lý Vọng không làm gì được bọn họ, tức giận nói: “Được rồi, nếu cậu đã lý trí như vậy thì nên biết lần sát hạch này cậu không đạt tiêu chuẩn, trở về sẽ bị trừ mười điểm.” Sau đó anh ta lại chỉ Nhiếp Nhiên: “Cô thì đạt tiêu chuẩn, cho nên được giữ lại.” Anh ta không muốn cho Từ Minh Thao dễ chịu, không ngờ Từ Minh Thao chẳng thèm để ý, còn cười lớn: “Tôi cảm thấy mười điểm này rất đáng.” Lý Vọng giận đến bật cười, cuối cùng mặc kệ hai người bọn họ, quay đi làm việc khác.
Chuyện này kết thúc tại đây.
Từ Minh Thao cũng gật đầu cười với cô, định đi ăn gì đó rồi nghỉ ngơi. Còn Nhiếp Nhiên thì muốn vào lều uống chút nước nóng, chợp mắt một lúc.
Nhưng lúc hai người còn chưa kịp vào lều đã bị năm người Triệu Thiển Mạch gọi lại.
“Hai người về rồi à? Sao rồi, bị bắt về hả?” Triệu Thiển Mạch vội chạy tới hỏi.
Từ Minh Thao nói: “Nói đúng hơn tôi bị bắt về, còn Nhiếp Nhiên chiến thắng trở về.” “Chiến… chiến thắng trở về?” Triệu Thiển Mạch, Lục Nguyệt cùng với Mạnh Nhiễm Nhi kinh ngạc.
Một nam binh bên cạnh hô lên: “Woa!
Chuyện gì thế kia?” Mọi người đều nhìn qua đó rồi đều hít sâu một hơi.
“Trời đất! Là tôi hoa mắt hay là tôi điên rồi thế?” Mạnh Nhiễm Nhi khó tin.
Triệu Thiển Mạch ngây ra: “Tôi cảm thấy chắc là hoa mắt…” Lúc này có một tiếng cười lớn truyền đến.
Cố Vinh An cười đi tới, khoác vai nam binh đó: “Ha ha ha ha, cậu cũng bị lột sạch à?” “Cười cái sh*t!” Nam binh bị cười nhạo chửi bậy.
Nhưng Cố Vinh An vẫn cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha…” Lý Vọng hỏi: “Cậu làm sao thế? Lư Lỗi? Sao quần áo cũng…” Nam binh Lư Lỗi gầm lên với Lý Vọng:
“Còn nói à! Là chuyện tốt do binh lính của cậu làm đấy!” “Lính của tôi?” Lý Vọng cau mày.
“Đúng! Thế mà Nhiếp Nhiên lại xúi giục Từ Minh Thao lột sạch quần áo của tôi! Tôi phải chịu lạnh mà đi qua đây đấy!” “Phụt!” Lư Lỗi tức giận: “Cậu còn cười nữa!” “Yên tâm, không phải một mình cậu đâu, vừa nãy Cổ Vinh An cũng bị lột sạch mà đi qua đây đấy.” Nam binh bật cười đi tới an ủi anh ta.
Lư Lỗi nhìn Cố Vinh An, quan sát anh ta:
“Cậu cũng trần như nhộng đi đến đây à?” Cố Vinh An tức giận trừng Nhiếp Nhiên.
Anh ta vẫn may chán, lúc trở lại đã tránh được đám tân binh bị bắt về, coi như vẫn giữ được thể diện, không bị tất cả mọi người nhìn thấy như Lư Lỗi.
Con nhóc này đúng là nên bị treo lên đánh một trận!