Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2126
QUẢN BINH LÍNH CỦA CẬU ĐI
“ Cậu nghe đi, cậu nghe đi! Có còn quy củ không hả!” Lư Lỗi quát Lý Vọng.
Cố Vinh An cũng phụ họa: “Đúng thế, cô ấy tự tay lột quần áo của tôi, thật là quá đáng!
Không giống con gái một chút nào!”
Hai người thi nhau tố cáo cô.
Lý Vọng càng nghe càng cau chặt mày. Tự tay lột quần áo của nam binh? Giỏi thật!
“Cô còn làm thế à?” Lý Vọng cau mày nhìn
Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên rất vô tội: “Tại Cố Vinh An không chịu hợp tác nên tôi mới phải tự lột, người kia thì tôi không làm gì?
Lý Vọng cảm thấy ngứa rằng: “Nghe ý cô thì tôi còn phải tuyên dương cô à?”
“Dù sao ít nhất cũng không thể mắng.”
Lý Vọng tức giận quát lên: “Bớt luyện thuyên đi!”
“Anh ta đã bị tội giết rồi, tôi đổi quần áo của anh ta muốn trà trộn vào nội bộ kẻ địch cũng không sai chứ?”
Nhiếp Nhiên tiện tay kiếm một cái cớ đường đường chính chính khiến máy người kia giận điên lên.
“Cô!” Cố Vinh An nói thẳng: “Cậu có quản không, nếu không thì tôi sẽ quản cô ấy giúp cậu!”
Lý Vọng nghĩ tới lần trước anh ta khinh thường mình nói mình không quản được
Nhiếp Nhiên, lạnh lùng nói: “Nếu cậu có thể quản cô ấy thì cậu làm đi.”
Cổ Vinh An nghẹn họng: “Cậu…”
Anh ta quay lại nhìn Nhiếp Nhiên, thấy cô bày ra vẻ vô tội, nghiến răng nói: “Bây giờ cô lập tức… lập tức…” Nói mấy lần mà không xong, cuối cùng anh ta chỉ phun ra được một câu: “Mau cút đi cho tôi, bây giờ ông đây không muốn nhìn thấy cô!”
Lý Vọng phì cười.
Còn dám nói anh ta, mình cũng chỉ như vậy thôi.
Ở trên thế giới này, có lẽ chỉ có Tiểu đoàn trưởng là có thể quản được cô.
Cố Vinh An thấy Nhiếp Nhiên cũng khóe miệng lên, vì tìm lại chút thể diện, lại nói:
“Còn nữa, thay quần áo của tôi ra, ngay lập tức!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cười như không cười: “Lập tức? Ở chỗ này à? Anh chắc chắn chứ?”
Nói rồi cô đặt tay lên cúc áo.
Các nam binh xung quanh giật mình, Cố
Vinh An thì không cần thể diện nữa, mặt đỏ bừng, xua tay xin tha: “Đừng đừng đừng, bà cô của tôi ơi, tôi sai rồi, quần áo này tặng cô, tặng cô được chưa!”
“Tặng thì không cần đâu, trong tủ quần áo của nữ binh treo đồ nam binh còn ra thể thống gì, tôi sẽ giặt sạch rồi trả anh.”
Nhiếp Nhiên cười thầm, tốt bụng tha cho anh ta.
“… Cô vui là được.” Cổ Vinh An thở phào, miễn cưỡng trả lời. 2
Cuối cùng anh ta cùng Lư Lỗi ảo não rời đi.
Nhiếp Nhiên thấy hình như mình đùa hơi quá rồi. Xem ra đối mặt với những nam binh non xanh này vẫn phải nói năng cần thận mới được. Dù sao bọn họ cũng không xấu bụng như Hoắc Hoành. 3
Mọi người tản đi ai làm việc nấy.
Nhiếp Nhiên vào lều uống chút nước nóng
cho ấm người rồi tìm chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.
Sau hơn nửa tiếng, cô mới đi ra ngoài, lúc này đã là buổi trưa, những người khác đều đang tụ tập với nhau nướng bánh bao chay trên đống lửa.
Manh Nhiễm Nhi nhìn thấy cô, chủ động gọi cô qua, nhét cái bánh bao trong tay vào tay cô.
Nhiếp Nhiên cảm ơn rồi ngồi xuống.
Lúc nói chuyện, Triệu Thiển Mạch hỏi: “Sĩ quan huấn luyện Lý, chúng ta nghỉ ngơi lâu rồi, bao giờ mấy nhóm người kia về?”
“Chắc đang trên đường rồi, nhưng vẫn mất thời gian vì đi bộ đến.” Vào thời gian nghỉ ngơi Lý Vọng rất hiền hòa, không thể hiện mình là sĩ quan huấn luyện.
“Vậy lúc nào chúng ta về đơn vị?”
Lý Vọng liếc cô ta, cười nói: “Vội về như vậy để trừ điểm à?”
Lần này Triệu Thiển Mạch là người đầu tiên bị bắt. Cô ta tin lời Lý Vọng tưởng là kết thúc thật, kết quả cành cây vừa rung lên đã bị Lý Vọng đánh lén, đưa đi.
Triệu Thiển Mạch nghẹn họng, ỉu xìu.
Reng reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại trong lều đột nhiên vang lên.