Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2124
TÔI SẼ VỨT BỎ
Nhiếp Nhiên nhìn Từ Minh Thao, trả lời Lý Vọng: “Nói đúng hơn là anh ta tự nguyện làm bia bắn.”
Lý Vọng cười lạnh chế giễu: “Cậu ga lăng đấy.”
Từ Minh Thao nhún vai: “Hết cách rồi, dù sao cũng phải hy sinh một người mới được.”
Lý Vọng sầm mặt lại: “Thế thì tại sao nhất định phải ôm suy nghĩ hy sinh, nếu như lúc đó Nhiếp Nhiên ra tay để tôi dời mục tiêu, vậy cậu ta sẽ có con đường sống, đến lúc đó hai người tấn công một mình tôi, hai người sẽ cùng thắng.”
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Nhưng cũng có thể là tôi sẽ bị lộ vị trí, hai người đều bị diệt.”
“Cho nên cô hy sinh cậu ta?” Lý Vọng không đồng ý.
“Đâu còn cách nào khác, địa thế của anh ta không tốt, không phải điểm cao, không thể hạ gục thầy, cũng không phải là chỗ tốt để ẩn nấp, bị thầy bắn trúng là chuyện sớm hay muộn thôi, nếu như đều phải chết thì chết một người tốt hơn.”
Cô phân tích lý trí khiến người ta cảm thấy cứng họng, ít nhất Lý Vọng không nói được gì: “Con nhóc này đúng là… tàn nhẫn! May mà đây là sát hạch! Nếu như là thực chiến, bây giờ Từ Minh Thảo đã chết thật rồi.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cong môi lên: “Yên tâm, nếu như là thực chiến, thầy cũng đã bị tôi bắn chết rồi.”
Lý Vọng nghẹn lời.
Cuối cùng ba người thu dọn đồ đạc rồi dùng bộ đàm liên lạc với mấy người kia.
Các nữ binh và nam binh bị bắt đang được bố trí tạm thời ở phía sau, những binh lính tiền tuyến cũng đang chạy về đây, có thể sẽ chậm một chút.
Ba người vội vàng lên đường, đến điểm hẹn đã thấy Cố Vinh An đứng đó với sắc mặt khó coi.
Lý Vọng cảm thấy rất lạ nhưng cũng không lên hỏi ngay mà quay lại gọi Nhiếp Nhiên.
Vừa rồi trên đường vì có Từ Minh Thao nên anh ta không tiện hỏi, bây giờ Từ Minh
Thao đi rồi, anh ta mới có cơ hội.
“Nhiếp Nhiên, tôi có mấy câu muốn hỏi cô, cô…”
Nhiếp Nhiên cướp lời: “Nếu như hôm nay là thực chiến, tôi sẽ vứt bỏ anh ta.”
“Cô…” Lý Vọng há miệng, vô cùng kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng sẽ lấy đầu đối phương tế anh ta.”
Ánh mắt cô kiến nghị, nhìn ra được không phải là đang nói đùa, mà Lý Vọng cũng tin cô có bản lĩnh đó.
Một lúc sau, Lý Vọng mới trầm giọng lên tiếng: “Thế nếu như hôm nay người bị vây đó là Tiểu đoàn trưởng, hoặc là ai đó cô quan tâm thì sao?”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra
Lý Vọng thấy được sự do dự của cô, lại hỏi:
“Tại sao không dùng câu vừa nãy trả lời tôi?”
“Bởi vì cô không nỡ, đúng không? Bởi vì cô có tình cảm với bọn họ cho nên cô không thể đưa ra phán đoán lý trí đến đáng sợ như vậy.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại, cũng hỏi: “Thầy thì sao?”
“Tôi?” Lý Vọng ngẩn ra, không hiểu lắm.
“Nếu như hôm nay người bị vây ở đó là thầy, Phùng Chí đứng ở vị trí của tôi, thầy hy vọng anh ta liều chết tới cứu thấy hay là giết địch thay thầy?”