Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2117
NHIỆM VỤ HOÀN THÀNH TỐT ĐẸP?
Bảy người chia thành bảy cứ điểm, mỗi người canh gác một chỗ.
Đúng như Từ Minh Thao nói, cần phải giữ vững phòng tuyến cuối cùng. Cho nên Nhiếp Nhiên nhanh chóng tìm một chỗ thuận lợi bắt đầu chờ đợi.
Bởi vì không biết tiền phương thế nào nên cô chỉ có thể cùng sáu người khác chờ mệnh lệnh và tin tức của Lý Vọng.
Đêm đen như mực.
Đã là mùa thu, nhiệt độ trong rừng bắt đầu giảm dần.
Mặc dù không phải là tay súng bắn tỉa nhưng Nhiếp Nhiên cũng cần duy trì một
tư thế trong thời gian dài, chờ đợi Lý Vọng ra lệnh. Như vậy có thể tránh bị kẻ địch phát hiện trước, gây ra nguy hiểm và tổn thương.
Không cử động trong thời gian dài, cộng thêm nhiệt độ thấp dần, sương rơi xuống làm cổ áo và ống tay áo cô ướt hết.
Gió đêm thổi qua lạnh thấu tim.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi mà không đợi được tin tức gì, cho đến khi trời sáng, quần áo cô đã ướt đẫm.
Cuối cùng bộ đàm cũng vang lên.
Lý Vọng nói với bảy người bọn họ: “Nhiệm vụ đã kết thúc tốt đẹp, tất cả tập hợp ở phía sau.”
Vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã thấy mấy bụi cây cách đó không xa đung đưa.
Rõ ràng là đám người kia đang thay đổi tư thế.
Nhiếp Nhiên cũng tháo tai nghe ra, cởi áo khoác, vắt khô quần áo.
Nhưng đúng lúc này cô lại đột nhiên cảm thấy bầu không khí kỳ lạ tấn công tới.
Không có nguyên do, chỉ cảm thấy xung quanh là lạ.
Hình như là quá yên tĩnh.
Ngay cả mấy bụi cây mà đám người kia đang ẩn nấp cũng dùng đung đưa.
Phụp!
Trong cảnh tĩnh lặng này, một âm thanh cực nhỏ truyền tới.
Nhiếp Nhiên gần như không hề do dự, theo bản năng nhanh chóng nằm bò xuống.
Ngay trong nháy mắt đó, một viên đạn lạc tới gắm thẳng vào thân cây sau lưng cô.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại.
Tay súng bắn tỉa?
Sao có thể?!
Rõ ràng Lý Vọng vừa mới nói với bọn họ là nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp, vậy có nghĩa là đã bắt được hết người của tổ chức kia, sao lại có cá lọt lưới?!
Bởi vì sắc trời lờ mờ nên Nhiếp Nhiên không biết đối phương bắn từ chỗ nào.
Nhưng có thể khẳng định một điểm là đối phương đã biết vị trí của cô.
Cảm giác này thật tồi tệ.
Cô nhìn địa hình xung quanh mấy lần, đang chuẩn bị khom người rời đi thì lại thấy tiếng dòng điện rè rè vang lên trong tai nghe.
Nhiếp Nhiên tưởng là tin tức của Lý Vọng, ai ngờ vừa đeo vào đã thấy tiếng Từ Minh
Thao lo lắng nói: “Chú ý, có người ngoài xông vào, có thể là tổ chức phản loạn! Mọi người chú ý!”
“Ừ, tôi gặp rồi.”
Nhiếp Nhiên trả lời một câu ngắn gọn.
Nhưng năm người kia hoàn toàn không nói gì.
“Năm người còn lại đâu? Nghe được tin tức xin trả lời!”
Đáng tiếc đáp lại anh ta chỉ là sự yên tĩnh.
Có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện rồi.
Chỉ chớp mắt mà bảy người chỉ còn lại hai người. Mà đối phương thì không biết có bao nhiêu người lẻn vào, chuyện này càng lúc càng trở nên khó giải quyết. May mà tố chất tâm lý của Từ Minh Thao và Nhiếp
Nhiên đều không tệ nên không quá hoảng loan.
“Tôi liên lạc với sĩ quan huấn luyện trước.”
Từ Minh Thao điều chỉnh lại tâm trạng, nói với Nhiếp Nhiên.
“Cho dù liên lạc được với Lý Vọng thì thầy ấy cũng không đến kịp, hơn nữa trăm phần
trăm đối phương đang nghe lén chúng ta nói chuyện, cho nên đừng liên lạc.”
Bọn họ có bảy người, năm người không trả lời có nghĩa là năm vị trí kia đã bị lộ, trang bị cũng bị lấy đi rồi.
Cô và Từ Minh Thao vẫn dùng trang bị để liên lạc chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Cô tắt dụng cụ truyền tin đi, tháo khỏi tại.
Từ Minh Thao ngẩn ra, anh ta không ngờ
Nhiếp Nhiên lại quả quyết ngắt liên lạc như vậy.
Tuy đây là một đường sống nhưng cũng rất nguy hiểm, vì từ đây mình hoàn toàn không biết sống chết của cô.
Sao cô không đợi mình liên lạc với cấp trên đã từ bỏ rồi?
Từ Minh Thao không hiểu cách làm của cô, nhưng vì cô đã ngắt liên lạc nên anh ta cũng chỉ có thể bỏ cuộc, gọi cho Lý Vọng.
Nhưng mãi mà không có ai nghe làm anh ta bắt đầu cảm thấy không ổn.
Rõ ràng năm phút trước còn nói với bọn họ là nhiệm vụ kết thúc tốt đẹp, sao bây giờ lại không ai nghe máy?
Chuyện gì thế này?