Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2116
KHÔNG PHÂN BIỆT CAO THẤP
Tất cả mọi người lập tức thi hành theo nhiệm vụ của mình!” Sau khi hạ cánh an toàn, Lý Vọng lại ra lệnh.
Mọi người im lặng lẻn vào núi rừng tươi tốt.
Nước Z và nước F tuy cùng một đường biên giới nhưng ranh giới rất rõ ràng. Nước Z là vùng núi rừng rậm rạp, mà đến gần nước F thì dần dần biến thành đồng bằng.
Bởi vì đám phản loạn lén lút tiến vào nên lần này chủ yếu tác chiến ở núi rừng.
Nhiếp Nhiên là nhân viên dự bị phải nhanh chóng đến điểm cách thôn làng hai trăm cây số để đợi lệnh, đề phòng có cá lọt
lưới ra khỏi rừng lẻn vào thôn, gây ra phiền toái và bắn nhau không cần thiết.
Lần này trừ Nhiếp Nhiên ra, Triệu Thiển
Mạch, Manh Nhiễm Nhi, Lục Nguyệt cùng với ba nam binh đều là nhân viên dự bị.
Bất ngờ hơn Từ Minh Thao là tiểu đội trưởng nhưng lại không được lên tiền tuyến, mà cùng với bọn họ canh gác ở cửa ải cuối cùng.
“Tiểu đội trưởng của chúng ta phải gác ở trạm cuối cùng, trong lòng khó chịu lắm đúng không?”
Triệu Thiển Mạch thấy Từ Minh Thao liền trêu mấy câu.
Nhưng Từ Minh Thao thì không nghĩ thế, anh ta chỉ cười: “Cho dù là tiền tuyến hay dự bị thì đều giống nhau, không có gì khác biệt.”
Nhưng Triệu Thiển Mạch lại thấy lời này không đáng tin: “Vậy sao? Năng lực của anh không thua kém gì bọn họ, bị ném ra
phía sau mà lại không có gì khác biệt à?”
Từ Minh Thao cau mày lại: “Tôi vào quân đội không phải là vì muốn có thành tích, chỉ vì muốn bảo vệ nhân dân, đất nước bình an. Từ lính gác bình thường đến Tư lệnh, cấp bậc khác nhau nhưng mục đích giống nhau, không phân biệt cao thấp.”
“Nói là thế, nhưng anh cam tâm sao? Mọi người đã huấn luyện lâu như vậy, bọn họ có thể ra chiến trường, chúng ta lại chỉ làm dự bị.”
Dĩ nhiên Triệu Thiển Mạch biết dù ra tiền tuyến hay ở lại hậu phương đều tốt nhưng trong lòng vẫn thấy hụt hẫng. Cho nên cô ta cảm thấy Từ Minh Thao vì thể diện nên mới không nói thật.
Nhưng Từ Minh Thao nghiêm túc trả lời:
“Cam tâm, bởi vì chúng ta là phòng tuyến cuối cùng, đối với người dân mà nói, chúng ta là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ, chúng ta gánh vác hy vọng và trông đợi của tất cả mọi người, sự tồn tại
của chúng ta không hề kém các chiến hữu đi bao vây diệt trừ kia, thậm chí có thể nói còn quan trọng hơn bọn họ.”
Triệu Thiển Mạch bật cười: “Không hổ là tiểu đội trưởng, thật biết nói chuyện.”
Cô ta vỗ vai Từ Minh Thao, khen ngợi anh ta.
Dù sao cũng rất ít người có giác ngộ thế này.
“Sắp đến nơi chỉ định rồi.” Lúc này Nhiếp
Nhiên đột nhiên nhắc nhở.
Cô không có hứng với cuộc nói chuyện của bọn họ, nghe bọn họ lải nhải còn không bằng chia ra hành động.
Dĩ nhiên không phải là cô cảm thấy Từ
Minh Thao nói dối, chỉ là cô không thích tham gia vào.
Cô còn không giác ngộ bằng Triệu Thiển
Mạch chứ đừng nói là Từ Minh Thao.
Cô chỉ cần an phận thủ thường làm xong chuyện của mình là đủ rồi, còn những thứ khác, cô không nghĩ đến.
“Bây giờ chúng ta nên chia ra.”
Từ Minh Thao dừng bước, nhìn xung quanh một vòng.
Quả nhiên, bọn họ đã đến địa điểm Lý
Vọng chỉ định.
Anh ta quay sang nhìn Nhiếp Nhiên, cô chỉ nhìn bản đồ mấy lần mà có thể nhanh chóng xác định phương hướng và địa điểm, không biết nên nói trí nhớ của cô quá tốt hay là cô quá nhạy bén với hoàn cảnh và sự vật xung quanh.
Một lát sau anh ta mới nói với sáu người còn lại: “Mọi người nhớ cẩn thận, gặp phải bất cứ vấn đề gì cũng phải lập tức liên lạc.”
Triệu Thiển Mạch ra dấu OK, những người khác cũng gật đầu rồi đi về phía của mình.
Từ Minh Thao và Nhiếp Nhiên ở gần nhau, vì khá xa nên cùng đi.
Vốn tưởng trên đường sẽ không có gì để nói, không ngờ Từ Minh Thao lại chủ động bắt chuyện:
“Cảm ơn cô đã nói thay cho các nam binh.”
Nhiếp Nhiên cười, nói thẳng: “Không cần cảm ơn, vốn dĩ đó là sự thật, hơn nữa nghe nói anh cũng giúp tôi không ít.”
Từ Minh Thảo cũng cười: “Mọi người là chiến hữu, nên làm thôi.”
“Nếu thế thì không cần nói cảm ơn tôi.”
Nhiếp Nhiên nhìn kỹ cảnh vật xung quanh, thấy đã đến nơi, cô bỏ lại một câu: “Tôi đến nơi rồi, đi trước đây.”