Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2112
VẪN XẢY RA CHUYỆN SAO?
“Đừng nói như chỉ có mình nữ binh các cô giúp sức thế, nam binh chúng tôi cũng giúp mà.”
Một nam binh khác dịch lại gần nói.
Triệu Thiển Mạch khinh thường: “Hừ! Các anh làm thế là đúng rồi, ai bảo cặn bã xuất hiện trong đội ngũ của các anh?”
Mấy nam binh phản bác: “Triệu Thiển
Mạch, cô nói thế không đúng, chúng tôi giúp Nhiếp Nhiên là vì tình chiến hữu, vả lại Tô Bách là cặn bã không có nghĩa chúng tôi cũng là cặn bã.”
“Đúng thế, cô không thể vơ đũa cả nắm được.”
Nhưng Triệu Thiển Mạch lại không nghe,
khăng khăng nói: “Ai bảo thế? Đàn ông các anh đều không phải thứ tốt đẹp gì, con quạ nào mà chẳng đen.”
Các nam binh đều lúng túng vì suy nghĩ cực đoan của cô ta.
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Nhiếp Nhiên nói: “Tôi bắt đầu tò mò tương lai con quạ đen nào có thể bắt được con chim sẻ nhỏ mồm mép lợi hại là cô đấy.”
Đám nam binh bật cười làm bầu không khí ngột ngạt dịu đi.
Triệu Thiển Mạch giậm chân: “Này này này, đồng chí Nhiếp Nhiên, tôi cùng một đối với cô đấy!”
“Tôi nói thế cho cô bớt phiến diện và kích động, đề phòng tương lại thành bà cô già thôi.”
Các nam binh cảm kích nhìn cô, nhưng
Triệu Thiển Mạch vẫn gân cổ nói: “Bà cô già thì bà cô già, nếu gặp phải loại đểu
cáng như Tô Bách, tôi thà làm bà cô già cả đời.”
“Cho xin đi, cô đừng nói mấy lời giận dỗi này trước mặt các nam binh thì hơn, nhỡ đâu trong đám người này có người yêu thầm cô, nghe thấy thế đau lòng không dám nói chuyện với cô nữa thì làm thế nào, đến lúc đó bỏ lỡ lương duyên là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
Nhiếp Nhiên cố ý trêu cô ta để hóa giải.
Triệu Thiển Mạch giận đỏ cả mặt nhưng lại không làm gì được Nhiếp Nhiên.
Lúc này Uông Tư Minh cũng trêu chọc:
“Muốn theo đuổi quả ớt cay Triệu Thiển
Mạch không dễ đâu, có lẽ người anh em nào đó phải chịu khổ rồi.”
Nhiếp Nhiên trả lời: “Nói không chừng người ta chỉ thích ăn loại ớt này thì sao?”
Hai người kẻ tung người hứng làm Triệu
Thiển Mạch tức giận chạy đi, bầu không khí trong đội ngũ cũng khôi phục lại.
Nhiếp Nhiên không muốn vì chuyện của Tô
Bách mà làm nam binh và nữ binh xuất hiện khoảng cách, dù sao không phải tất cả đàn ông đều như thế, cần gì phải vạch ra giới hạn, như vậy là không công bằng với các nam binh khác.
“Nhiếp Nhiên.” Manh Nhiễm Nhi đi đến trước mặt cô, trịnh trọng nói: “Nhiếp
Nhiên, tôi thay mặt em trai cảm ơn cô, nếu không có cô, chỉ sợ Manh Kiệt vẫn sẽ bị Tô
Bách bắt nạt.”
“Lần này tôi ra ngoài chắc hai người có công lao không nhỏ, cô không cần phải cảm ơn tôi, bởi vì chúng ta đã hòa nhau rồi.”
Mọi người đều thấy có thiện cảm vì Nhiếp
Nhiên không tính toán, nhưng thực ra cô không muốn tiếp tục nói chuyện với bọn họ, làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của mình mà thôi.
Lúc cô đang định kiếm cớ rời đi thì một giọng nói lại vang lên: “Cô và bọn họ hòa
nhau, thế còn chúng tôi thì sao, phần ân tình này là cô nợ nhỉ?”
Cố Vinh An đi từ bên ngoài vào, cười híp mắt nhìn Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Tôi nhớ là anh tìm Tiểu đoàn trưởng đến đúng không?”
Cổ Vinh An khựng lại, chột dạ nói: “Tôi… không phải là vì thấy có biến lớn, sợ cô làm sai nên mới gọi Tiểu đoàn trưởng đến à?”
“Tức là anh không sai hả?”
Cố Vinh An gãi mũi: “Tôi… tôi… tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc, đi trước đây.”
Anh ta cảm thấy lúc này nên chạy đi thì hơn.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta chạy biến như một làn khói thì cong môi cười.
Nói chuyện với mấy người ở đây mấy câu rồi cô kiếm cớ bảo bọn họ giải tán, mình về phòng tắm rửa, ngủ nửa tiếng rồi lại huấn luyện buổi chiều.
Lý Vọng vẫn nghiêm khắc phụ trách việc huấn luyện của cô, không vì thành tích của cô mà nương tay.
Giày vò đến tối mới được ăn một bữa cơm, sau đó trở về phòng ngủ một giấc, nhưng đến lúc tắt đèn, trong đầu cô bỗng nhớ đến câu buổi trưa Lý Vọng nói với mình. ở
Quân khu 9 tất cả đều là ẩn số.
Chẳng lẽ trong bốn năm ngày tới vẫn có chuyện xảy ra ư?