Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2111
Lần này cô không phản đối nữa, ở trong phòng tối mấy ngày, tuy không đến nỗi mệt mỏi nhưng đúng là nên tắm rửa nghỉ ngơi mới được.
Trên đường về cô gặp Uông Tự Minh và Phương Lượng. Bọn họ vốn muốn nhân lúc nghỉ trưa đi huấn luyện, không ngờ lại gặp Nhiếp Nhiên.
“Tiểu đoàn trưởng thả cô rồi à?!” Bọn họ tiến lên quan sát cô từ trên xuống dưới:
“Cô vẫn ổn chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?” “Không, bị giam mấy ngày thôi, có thể có vấn đề gì chứ?” Nhiếp Nhiên nhún vai.
Hai người thở phào nhẹ nhõm rồi lại lo lắng hỏi: “Tiểu đoàn trưởng nói thế nào?
Muốn trừ điểm cô hay là…” “Chắc chắn phải trừ mười điểm rồi, những cái khác thì tạm thời chưa có.” “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi còn tưởng cô sẽ bị đuổi như Tô Bách.” Cô cười khẽ: “Làm sao tôi có thể giống anh ta được? Thành tích của tôi vẫn còn đạt tiêu chuẩn, sẽ không bị đuổi ra ngoài đâu.” Hai người không tán thành lắm, lén đánh nhau là tội không dùng điểm số để đánh giá, chỉ cần vi phạm quy định thì cho dù xuất sắc cũng sẽ bị đuổi khỏi Quân khu 9.
Nhưng bọn họ không nói ra, bởi vì bọn họ biết có nói cũng vô ích.
“Số điểm của em cũng rất nguy hiểm, thật không biết em lấy đâu ra tự tin mà đánh nhau với Tô Bách.” Phương Lượng trách móc.
Đến bây giờ nghĩ lại chuyện ngày đó anh ta vẫn thấy sợ. Ngộ nhỡ hôm ấy Nhiếp Nhiên tức giận, khiến Tô Bách xảy ra vấn đề gì ngay trước mặt mọi người thì tiền đồ của cô sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
“Không phải thầy nói em không thích hợp với Quân khu 9 à, nếu em rời khỏi đây thì thầy phải vui mới đúng chứ.” Nhiếp Nhiên chưa quên chuyện cô cứu Lý Kiều lúc trước khiến Phương Lượng hiểu lầm.
Phương Lượng còn chưa kịp nói đã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng hô kinh ngạc: “Nhiếp Nhiên?!” Nhiếp Nhiên và nhóm Uông Tư Minh quay đầu lại, thấy Triệu Thiển Mạch và một đám nam nữ binh đi tới, ai cũng đầm đìa mồ hôi, chắc là vừa huấn luyện xong.
Bọn họ nghe thấy tiếng Triệu Thiển Mạch đều dừng nói cười, nhìn qua chỗ Nhiếp Nhiên.
Thấy đúng là cô, ai cũng ngẩn ra.
Hai chị em nhà họ Manh chạy tới đầu tiên:
“Tiểu đoàn trưởng… thả cô ra rồi à?” Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừ.” “Vậy thì tốt quá rồi.” Manh Nhiễm Nhi gật đầu không ngừng.
Manh Kiệt mặc dù không nói gì nhưng vẻ mặt rất vui mừng.
Triệu Thiển Mạch mỉm cười khoác vai Manh Nhiễm Nhi, cảm thán: “Không tệ nha, cuối cùng cũng không uổng phí công sức của chúng tôi mấy ngày qua.” “Nghe nói mọi người đều rất vất vả.” Nhiếp Nhiên cười.
“Chứ còn gì, cậu không biết đâu, sau khi cậu bị phạt, chúng tôi đã đi tìm Tiểu đoàn trưởng, đầu tiên Tiểu đoàn trưởng còn không gặp chúng tôi, nhưng thế thì đã sao, cuối cùng ngài ấy vẫn không chịu nổi áp lực thả cậu ra đấy thôi.” Triệu Thiển Mạch đắc ý nói.
Thật ra Nhiếp Nhiên rất muốn nói với cô ấy, nếu không phải là Lý Tông Dũng muốn cứu cô, cho dù là tất cả đi tìm, ông vẫn có thể giải quyết.
Nhưng thấy bọn họ vui vẻ nên Nhiếp Nhiên không nói nhiều mà chỉ cười.
“Hơn nữa ngày đó cậu dạy dỗ Tô Bách thật sự là quá ngầu.” Nhắc đến chuyện đó, Triệu Thiển Mạch cũng phải khen ngợi.
Cô ta chưa bao giờ gặp binh lính nào điên cuồng như vậy, nhất là lúc nói sáu mươi điểm là đủ rồi. Trước kia sao cô ta không phát hiện ra Nhiếp Nhiên lại bất kham thế này chứ?