Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2110
ĐỪNG VUI MỪNG QUÁ SỚM
Sao hả, khinh tôi à?!” Lý Vọng trừng cô.
“Không phải, chuyện này nằm trong dự liệu của tôi.” Lý Vọng chắc chắn là cô đang khinh thường mình, còn chưa kịp cãi lại đã thấy cô hứng thú nói: “Thế này đi, nể tình thầy lo lắng cho tôi, tôi sẽ dạy thầy một chiêu.”
Lý Vọng tức giận nói: “Cảm ơn, không cần, tôi tự biết tán gái.”
Nói rồi anh ta đẩy cô đi về phía trước, không muốn nói chuyện này nữa.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại tránh anh ta, cười híp mắt trêu: “Thầy không cần xấu hổ, tôi
dạy thầy một chiêu cho thầy cảm nhận mùi vị yêu đương.”
“Tôi có rất nhiều người theo đuổi, ai cần cô dạy?” Lý Vọng kiêu ngạo nói.
Ai ngờ Nhiếp Nhiên lại nhìn anh ta từ trên xuống dưới bằng ánh mắt… khó diễn tả, cô lén hỏi: “Không phải thầy cảm thấy hứng thú với đàn ông đấy chứ?”
Lý Vọng nhảy dựng lên: “Cút cút cút! Cô nói linh tinh cái gì thế, ông đây thích con gái!”
“Nhưng thầy nói có rất nhiều người theo đuổi thầy mà ở đây phần lớn là nam binh, tôi thật sự không hiểu nổi rất nhiều của thầy là bao nhiêu.” ?
Lý Vọng nghẹn họng: “… Cô im miệng đi lên tầng cho tôi!”
Nhiếp Nhiên chặc lưỡi, cảm thán: “Không ngờ thầy lại là người e thẹn như vậy, nhưng người chưa thích con gái bao giờ như thầy thì xấu hổ cũng bình thường, nói không chừng ngay cả có thích đối phương
hay không thấy cũng không biết. Thế này đi, tôi sẽ nói cho thầy biết, nếu như có một ngày thầy thường xuyên nhìn một người, cho dù là trong tim hay trong mắt, cho dù cô ấy khiến thầy vui vẻ hay tức giận, thế thì chúc mừng thầy, 80% là thầy thích người ta rồi.”
Lý Vọng khinh thường hừ lạnh: “Ý cô là tôi thích cô à? Gần đây trong tim trong mắt tôi đều là cô, hơn nữa còn vô cùng tức giận.”
“Ồ, thể thì tôi phải nói cho thấy một chuyện không may, tôi không thích thầy.”
Lý Vọng bật cười: “Bớt nói linh tinh đi!
Nghĩ đẹp thật, tôi mù mới thích cô!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên nhưng không cãi anh ta.
Không biết tại sao thấy cô cười, trước mắt
Lý Vọng lại hiện lên cảnh cãi nhau với Lý
Kiêu ngày đó.
Gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhưng mồm mép thì sắc bén.
“Thầy đang nhìn tôi rồi nghĩ đến ai thế?”
Lý Vọng hoàn hồn lại, thấy ý cười như có như không của cô, theo bản năng trả lời:
“Không có, nghĩ gì đâu.”
“Còn có một chuyện quan trọng tôi quên nói với thầy, lúc thích một người sẽ thường xuyên nhớ đến cô ấy, hơn nữa còn rất muốn nói chuyện với cô ấy.”
Lý Vọng bỗng thấy luống cuống.
“Xem ra thầy nghĩ đến ai thật rồi.”
Lý Vọng thẹn quá hóa giận sầm mặt lại:
“Bây giờ tôi vẫn là sĩ quan huấn luyện của cô đấy, cô… an phận cho tôi! Mau lên tầng đi!”
“Còn có bốn năm ngày nữa thôi mà.” Cô không để ý.
Đáng tiếc Lý Vọng lại hừ lạnh, cười xấu:
“Đừng vui mừng quá sớm, ở Quân khu 9 tất cả đều là ẩn số, cẩn thận bị trừ điểm.”