Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2109
CÔ CÓ CHĨA DAO VÀO NGƯỜI BÊN CẠNH KHÔNG?
Nhiếp Nhiên giải thích cặn kẽ: “Là thế này, trong tập thể của bọn họ xuất hiện một người có đạo đức tệ hại, vậy bọn họ sẽ bị các nữ binh khác gán cho cái mác “đểu cáng, cho nên một phần là vì bất bình mà giúp tôi, còn phần lớn là muốn chứng minh mình và Tô Bách không cùng một loại người. Tôi tin thầy hiểu ở độ tuổi này, có cô gái mình thầm yêu hoặc có thiện cảm là rất bình thường…”
Lý Vọng cảm thấy có lý.
Hình tượng đểu cáng đúng là con sâu làm rầu nồi canh, hơn nữa còn ở trong đội ngũ
nam binh, rất dễ khiến các nữ binh phản cảm với đám nam binh này.
Cho nên các nam binh muốn tẩy trắng cũng không phải chuyện lạ.
Nam binh là vì nữ binh, nữ binh thì… chẳng phải là vì có quan hệ tốt với cô sao?
“Vậy cô thay đổi quan hệ với các nữ binh là muốn họ xin tha cho cô hay là muốn chọc giận Tô Bách?”
Nhiếp Nhiên bật cười hỏi ngược lại: “Thầy cảm thấy tình cảm mấy ngày đáng cho bạn họ mạo hiểm giúp tôi à?!”
Hả?!
Lý Vọng khựng lại.
Hình như… không đáng lắm.
Nhưng nếu là chiến hữu thì… chắc sẽ tốt hơn chút chứ.
“Vậy tại sao?” Anh ta lại hỏi.
“Chẳng lẽ thấy không biết con gái rất ghét đàn ông tồi à? Tôi bị một tên bắt cá hai tay liên lụy, họ giúp tôi một phần là vì quan hệ chiến hữu hoặc thấy tôi dám làm việc nghĩa, còn phần lớn là vì cảm động lây. Dù sao con gái cũng hay gặp phải mấy tên cặn bã như thế mà.”
Lý Vọng há hốc mồm. Sau khoảng mười giây, anh ta mới hoàn hồn lại, cảm thán:
“Cô… cô thật xảo quyệt!”
Bởi vì chiến hữu, bởi vì dám làm việc nghĩa, bởi vì cảm động lây.
Ba tâm trạng này đan xen vào nhau, các nữ binh không giúp cô mới là lạ!
“Nên tôi mới nói thầy chưa từng yêu, không hiểu được con gái.” Nhiếp Nhiên hếch cằm, cười đắc ý.
Lý Vọng hoàn toàn phục cô: “Cô giỏi nhìn thấu suy nghĩ của người khác thật đấy.”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm chuyện gì không có lợi cho mình.”
Lý Vọng nghĩ đến việc bọn họ sứt đầu mẻ trán suốt mấy ngày cô bị giam trong phòng tối mà cảm thấy thật ngu xuẩn.
Nhưng cũng cảm thấy may mà cô đứng cùng chiến tuyến với bọn họ, nếu là đối thủ thì chắc bọn họ phải thua thiệt lớn rồi.
Nhiếp Nhiên cảm nhận thấy vẻ mặt Lý
Vọng hơi nặng nề, nhưng cô không lên tiếng, bởi vì hình như anh ta đang quan sát
CÔ.
Qua một lúc lâu, anh ta mới hỏi: “Thế thì liệu có khi nào cô sẽ vì lợi ích của mình mà chĩa dao vào người bên cạnh không?”
Anh ta đã nghe chuyện cô đánh người khác bị thương ở đơn vị dự bị, hình như nữ binh đó bị Nhiếp Nhiên đánh rất nặng, đến nỗi phải rời đi.
Nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà chuyện này bị kéo dài mãi, dần dần không còn động tĩnh gì nữa.
Anh ta không tin không liên quan đến cô.
Hai người đứng dưới tán cây trên con đường nhỏ quanh co, lá khô theo gió cuốn rơi xuống, nhìn có vẻ xơ xác tiêu điều.
Nhiếp Nhiên thu lại nụ cười: “Tôi chỉ có thể nói với thầy điều kiện tiên quyết là người bên cạnh không được chĩa dao vào tôi, nếu không thì cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi.”
Câu này gần như là một lời hứa.
Lý Vọng trầm ngâm gật đầu. Anh ta cũng là người thông minh, biết điểm dừng.
“Được rồi, về sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay không tắm bốc mùi rồi đấy.”
Anh ta cố ý xoa dịu bầu không khí, chê bai
Nhiếp Nhiên.
Cô cúi đầu nhìn quần áo mình: “Nói như lúc ở trên đảo thầy sạch lắm ấy.”
“Sạch hơn cô.”