Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2096
RA TAY
Lý Vọng tức giận trừng bọn họ: “Yên tâm cái đầu cậu! Tiểu đoàn trưởng đã dặn tôi rằng không được để cô ấy gây chuyện trong đơn vị, bây giờ để bọn họ đánh nhau trước mặt mình, tôi phải ăn nói với Tiểu đoàn trưởng thế nào?”
“Ăn nói cái gì, cậu không nghe thấy bọn họ nói tự nguyện trừ mười điểm à, chứng tỏ bọn họ đã chuẩn bị gánh vác hậu quả rồi, ít nhất tôi tin Nhiếp Nhiên đã chuẩn bị
Xong, cậu yên tâm đi.”
Đám người đứng xung quanh Lý Vọng, muốn ngăn anh ta thay Nhiếp Nhiên.
Lý Vọng không sao hiểu được, đám người này không hề thân thiết gì với cô, chỉ quen nhau lúc ở trên đảo thôi, sao lại nghe lời cô, còn đứng về phía cô như vậy?!
Hơn nữa… tại sao Nhiếp Nhiên lại nhớ tên
Cố Vinh An?
Bọn họ có qua lại gì à?
Lý Vọng nhìn vẻ mặt hứng thú của Cố Vinh
An, không cần anh ta trả lời cũng biết đáp án rồi.
“Cậu… rất thân với cô ấy à?” Lý Vọng thấp giọng hỏi.
Cố Vinh An vẫn nhìn phía trước: “Cũng tạm, tôi chơi với cô ấy cờ năm quân, thua mất ba ván.”
“Cậu chơi với cô ấy lúc nào?”
Cố Vinh An nhìn anh ta: “Ở trên bãi biển ấy, lúc ấy tôi bị thương nhẹ, cô ấy cũng bị thương, hai người ngồi ở đó rảnh rỗi nên dùng đá cuội và cành cây chơi mấy ván.”
“Sao cậu không chơi cờ vây với cô ấy luôn đi?”
Giọng Lý Vọng âm trầm, nhưng rất đáng tiếc Cố Vinh An chỉ một lòng để ý đến
Nhiếp Nhiên nên không phát hiện ra vấn đề, trả lời tự nhiên: “Bởi vì không có nhiều đá cuội, còn phải vẽ quá nhiều ô, rất dễ bị nước biển xóa mất.”
Lý Vọng giận đến đau phổi: “Tôi không khen cậu!”
“Ồ, thế à?” Cố Vinh An trả lời cho qua, anh ta đột nhiên giơ tay vỗ Lý Vọng, kích động chỉ Nhiếp Nhiên, tán thưởng: “Này này này, đừng nói chuyện đá cuội nữa, cậu mau nhìn Nhiếp Nhiên đi, con nhỏ này đánh đối kháng thật không tệ.”
Lý Vọng nhìn qua, rồi… há hốc mồm.
Tô Bách đang giữ tay Nhiếp Nhiên, nhưng
Nhiếp Nhiên không nghĩ cách giãy ra mà nghiêng mình dán chặt vào Tô Bách, húc mạnh khuỷu tay vào xương quai xanh anh ta.
Tuy không nghe thấy tiếng xương gãy nhưng đòn này cũng đủ để Tô Bách bị đau.
Anh ta bị Nhiếp Nhiên đánh quỳ thẳng xuống đất.
Tô Bách vốn muốn giữ lấy tay Nhiếp Nhiên vì dựa vào chênh lệch chiều cao của bọn họ, nếu đánh đối kháng Nhiếp Nhiên sẽ thiệt.
Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên chẳng quan tâm, thậm chí cô còn biến nó thành ưu thế, đánh anh ta một đòn đau.
Anh ta bị ép quỳ tại chỗ, mặc kệ cơn đau muốn nhân cơ hội này bắt lấy chân Nhiếp
Nhiên, nhưng anh ta không biết là Nhiếp
Nhiên có thể đứng ở Quân khu 9 không phải dựa vào thể lực, mà là tốc độ.
Cho dù tốc độ ra tay hay là chạy trốn của cô đều nhanh hơn Tô Bách.
Đây là chuyện đầu tiên cô học được khi đến thế giới này.
Nhiếp Nhiên nghiêng mình tránh ra sau lưng anh ta khiến anh ta hoàn toàn lộ ra trước mắt cô.
Nếu như không phải đang mặc quân trang, bây giờ cô hoàn toàn có thể rút dao đâm mạnh vào lưng anh ta, khiến máu phun ra ngoài.
Bởi vì mặc quân trang nên cô không thể làm như vậy, nhưng không có nghĩa là cô không thể dạy dỗ anh ta.
Cô đạp mạnh vào phần tim Tô Bách.
Sức mạnh và cơn đau đó khiến sắc mặt Tô
Bách thay đổi, anh ta ngã nhào về phía trước.
Anh ta cảm thấy ngực mình đau như kim châm, ngã thẳng xuống nền xi măng lạnh toát, cổ họng tràn ngập vị máu.
Người xung quanh đều hít sâu một hơi.
Bọn họ tưởng là Nhiếp Nhiên sẽ thua Tô
Bách. Cho dù không thua thì ít nhất cũng sẽ không thắng đẹp.
Bởi vì lần trước Lý Vọng và Tô Bách đánh nhau gần hai mươi chiêu, Lý Vọng mới hạ gục được anh ta. Còn Nhiếp Nhiên… chỉ dùng mấy chiêu đã dễ dàng đánh ngã Tô
Bách.
Phải có năng lực đánh đối kháng xuất sắc thế nào mới có thể làm được như vậy?
Năng lực đánh đối kháng của Nhiếp Nhiên đã đạt đến cấp bậc ưu tú rồi.
Lần này bọn họ đều nhìn cô với con mắt khác.