Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2097
ANH CŨNG XỨNG DẠY DỖ NGƯỜI KHÁC À?
Lúc các tân binh đang kinh ngạc thì vẻ mặt những binh lính Quân khu 9 lại nghiêm túc.
Bởi vì thứ bọn họ nhìn không phải là Nhiếp
Nhiên hạ gục đối phương trong mấy chiếu, mà là cô là xoay chuyển tình thế xấu thành ưu thế bằng cách nào.
Trong một giây ngắn ngủi đó, cô có thể đưa ra phản ứng và phán đoán nhanh như vậy, năng lực này còn khiến người ta chú ý hơn chiêu thức của cô.
Vì chiêu thức là chết, tư duy là sống.
Mà năng lực phán đoán là thứ tích lũy được từ vô số lần thực hành, nhưng cô chỉ đơn vị dự bị hai năm, hơn nữa còn làm nhiệm vụ ở bên ngoài trong thời gian rất dài, theo lý mà nói trình độ huấn luyện sẽ không bằng tất cả những người ở đây.
Bọn họ không thể không thừa nhận rằng
Nhiếp Nhiên là một người thông minh, rất thích hợp dấn thân vào lĩnh vực này.
“Đứng lên.” Giọng nói lạnh lùng của Nhiếp
Nhiên vang lên.
Tô Bách gắng gượng chống hai tay trầy xước lên nền xi măng, mùi máu đầy trong khoang miệng nhưng anh ta vẫn nhịn không nôn ra, chật vật bò dậy.
Tô Bách không cho là mình sẽ thua.
Anh ta cố gắng đứng lên, nhưng vừa mới ngẩng đầu, mắt đã hoa lên, bị Nhiếp Nhiên đánh bay thẳng ra ngoài.
Mọi người ở đây đều sợ hãi gần như nín thở, ngay cả đám binh lính Quân khu 9 cũng cau mày lại.
“Đứng lên.” Nhiếp Nhiên buông lỏng nắm đấm, lại tiến lên lạnh lùng nói.
Lần này Tô Bách không sao che giấu được máu tươi trong miệng, khoang miệng bị răng đâm rách, máu theo khóe miệng chảy xuống.
Nhưng anh ta vẫn không chịu nhận thua, đứng lên.
Nhiếp Nhiên vẫn y như lúc nãy, tiến lên đánh anh ta.
Lần này Tô Bách nhanh tay đỡ lấy nắm đấm của cô, còn đắc ý cười: “Tôi sẽ không bị thương hai lần vì cùng một chiêu đâu.”
Miệng anh ta đầy máu, ngay cả răng cũng dính máu, nhìn vô cùng kinh khủng mà dữ tợn.
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, nhún vai: “Vậy sao? Để tối đổi chiêu.”
Vừa dứt lời, cô đã nâng đầu gối lên húc vào bụng anh ta, tốc độ nhanh đến nỗi Tô Bách không kịp phản ứng.
“A!”
Anh ta giơ tay ngăn cản, Nhiếp Nhiên lập tức húc khuỷu tay vào lưng anh ta một lần nữa.
Lần này không hề nhẹ hơn phát đạp trước đó. Tim anh ta bị va chạm mạnh hai lần, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã sấp xuống đất.
Nhiếp Nhiên rõ lần này Tô Bách sẽ không đứng đậy được.
“Mau đứng lên.” Cô đi tới trước mặt Tô
Bách, đá khẽ vào đầu anh ta, không có một chút tôn trọng nào: “Không phải muốn đánh với tôi à? Không phải muốn thể hiện sự lợi hại của mình trước mặt mọi người ư? Không phải muốn cảnh cáo tôi sao? Sao
bây giờ lại giống như con gà rù, không đứng lên nổi thế?”
Lửa giận cháy phừng phừng trong lòng Tô
Bách, nhưng anh ta lại không thể đứng lên đánh lại.
Tim bị đánh mạnh hai lần, bụng đau đớn khiến anh ta nằm bò dưới đất.
“Quân khu 9 dạy anh như vậy chắc?”
Tô Bách ngẩng phắt đầu lên, mắt tóe lửa.
Cố Vinh An thêm dầu vào lửa gọi Tô Bách:
“Nhóc con, mau đứng dậy đi, đừng để vì mình mà khiến Quân khu 9 bị coi thường.”
Mấy binh lính khác cũng hô lên: “Đúng thế, mau đứng lên đi, chúng tôi không đồng ý bị nói là gà rù đâu!”
“Đứng lên đi!”
“Mau lên!”
Những người kia không ngừng gọi Tô Bách.
Nhưng mấy đòn của Nhiếp Nhiên thật sự quá mạnh, anh ta không có sức mà bò dậy.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống, nhẹ giọng nói bên tai anh ta: “Anh trả giả bằng việc rời khỏi Quân khu 9 mới đổi được trận đấu này với tôi, anh không định để nó kết thúc thế này chứ?”
Lý Vọng đẩy người hai bên ra, tiến lên nghiêm túc nói: “Nhiếp Nhiên, được rồi, cậu ta đã không đứng dậy được nữa.”
Nhiếp Nhiên thu lại ý cười: “Anh ta không đứng dậy được là bởi vì không thể không nằm.” Cô cười lạnh: “Trước khi muốn dạy dỗ người khác thì phải xem xem mình có năng lực đó không đã.”
Tô Bách thở hổn hển, không nói một câu.
Nhiếp Nhiên lui về phía sau một bước, có nghĩa là tất cả đã kết thúc.
Lý Vọng thầm thở phào: “Được rồi, đưa cậu ta đến phòng y tế đi! Nhiếp Nhiên, cô theo tôi đến phòng làm việc!”
Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi, đi theo anh ta.
Nhưng đúng lúc này, không biết Tô Bách lấy đâu ra sức mà xô người bên cạnh ra, lao đến chỗ Nhiếp Nhiên.
Nguồn : we btruy en onlin e.com