Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2095
CÔ ẤY SẼ KHÔNG ĐỂ MÌNH THIỆT ĐÂU
Lý Vọng hít sâu một hơi, lắp bắp:
“Cô… cô nói cái gì?”
Nhiếp Nhiên nghiêm túc nhắc lại: “Tôi hỏi thầy trừ bao nhiêu điểm?”
Lý Vọng ngẩn ra, trả lời: “Mười… mười điểm…”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ mấy giây rồi quay sang nhìn Tô Bách: “Tôi đánh với anh một trận.”
“Cô nói cái gì?” Tô Bách hỏi lại.
Nhiếp Nhiên đặt đồ sang bên cạnh rồi chậm rãi xắn tay áo lên: “Tôi nói, chúng ta đấu một trận đi.”
Lý Vọng hoàn hồn lại, thấy cô định đánh nhau thật, vừa đau đầu vừa tức giận:
“Nhiếp Nhiên, cô coi lời tôi như gió thổi qua tai đúng không!”
Mà Tô Bách thì sáng mắt lên, vô cùng sung sướng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không phải cô nói bị đá ra ngoài cùng loại người như tôi không đáng à?”
Cô chỉ sợ sau này Mạnh Kiệt sẽ không được sống yên ổn thôi. Chuyện này căn nguyên là ở cô, sao cô có thể để Manh Kiệt chịu tội thay?
Trong khoảng thời gian này Nhiếp Nhiên đã quan sát Tô Bách, thể lực của anh ta rất tốt, có thể sánh với Uông Tư Minh và
Phương Lượng, đánh đối kháng cũng rất giỏi.
Tuy bị Lý Vọng quật ngã trong nháy mắt nhưng dù sao Lý Vọng cũng là lính Quân khu 9, trình độ của hai người khác nhau nên không thể mang ra so được.
Nhiếp Nhiên chắp hai tay sau lưng, trả lời:
“Bây giờ tôi có tổng cộng bảy mươi điểm, trừ đi mười vẫn còn sáu mươi điểm, đạt tiêu chuẩn rồi.”
Tô Bách tốt bụng nói: “Có cần tôi nhắc nhở cô là còn hơn một tuần nữa mới kết thúc thời gian huấn luyện không?”
“Thế thì đã sao, chỉ cần trong hơn một tuần này tôi không bị trừ điểm là được rồi.”
Nhiếp Nhiên tự tin nói.
Tất cả mọi người đều sợ hãi bị trừ điểm, chỉ có cô là tự tin.
Chiều nay rõ ràng cô còn lo mình không đạt.
Sao bây giờ lại… như biến thành một người khác thế?
Nhiếp Nhiên đột nhiên hỏi: “Chắc anh từng đánh với Phương Lượng hoặc Uông Tư
Minh rồi chứ?”
Tô Bách trả lời: “Đánh rồi, làm sao?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cười nói:
“Không có gì, tới đi.”
Lý Vọng tiến lên ngăn cản: “Nhiếp Nhiên!
Tôi không cho phép hai người đánh nhau ngay trước mắt tôi! Tuyệt đối không!”
Các tân binh khác thấy vậy cũng lo lắng thay Nhiếp Nhiên. Ai ngờ cô không hề bị ảnh hưởng mà cao giọng hô: “Cố Vinh An.”
Một người hô lên: “Có!”
Cố Vinh An thở hổn hển chen vào, chắc là anh ta vừa chạy từ trên tầng xuống.
Không chỉ có anh ta, có mấy người vừa nghe thấy Nhiếp Nhiên muốn ứng chiến đều chạy xuống xem náo nhiệt.
“Kéo Lý Vọng sang bên cạnh.”
Nhiếp Nhiên ra lệnh, Cố Vinh An cười sung sướng giơ tay hành lễ “Rõ!” rồi kéo Lý Vọng ra ngoài.
“Làm gì thế hả, bỏ tay ra! Cậu đừng có kéo tôi, mau buông tôi ra!”
Lý Vọng thấy cô sai sử được Cố Vinh An, hơn nữa Cố Vinh An còn nghe lời cô, anh ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Không chỉ mình anh ta, người xung quanh cũng rất kinh ngạc.
Cổ Vinh An là binh lính Quân khu 9, có cùng cấp bậc với Lý Vọng, ngày nào bọn họ chưa chính thức vào đây thì không phải là binh lính Quân khu 9, binh lính Quân khu 9 chính là tiền bối của họ, phải tôn trọng, sao Nhiếp Nhiên dám gọi thẳng tên, hơn nữa còn ra lệnh cho bọn họ như vậy!
Quan trọng hơn chính là, Cố Vinh An lại đồng ý, còn vui vẻ làm theo.
Chuyện này… thật sự khó bề tưởng tượng!
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
“Cố Vinh An, cậu đứng về phía ai hả! Cậu sợ thiên hạ không loạn à? Có tin tôi đi tìm
Tiểu đoàn trưởng không!” Lý Vọng bị anh ta kéo sang bên cạnh, tức giận hất tay anh ta ra.
Cố Vinh An cười vỗ vai Lý Vọng, an ủi:
“Đừng nói nghiêm trọng thế, anh em đánh nhau một chút là rất bình thường, Nhiếp
Nhiên sẽ không để mình bị thiệt đâu.”
“Đúng vậy, yên tâm đi.”
Mấy nam binh phía sau cũng khuyên nhủ.