Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2094
Tô Bách đắc ý vô cùng: “Ồ, vừa nãy tôi cũng nói nếu cậu thấy mình không đánh lại tôi, có thể tìm một người giúp, sau đó Nhiếp Nhiên đến đây, xem ra cô ta muốn giúp A Kiệt rồi.” Anh ta nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, đợi câu trả lời của cô.
Tất cả mọi người đều nhìn cô, đợi xem cô định làm gì.
Nhiếp Nhiên lấy chai nước trong túi ra, lắc hai cái, nhún vai trả lời: “Tôi chỉ đến đưa nước thôi, không nói có hứng đánh nhau với anh.” Tô Bách càng cười lớn hơn: “Nhiếp Nhiên, vừa nãy cô không nói thế.” “Anh chắc chắn muốn nghe lại câu tôi vừa nói chứ?” Tô Bách thấy nụ cười của cô thì trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi: “Tôi…” “Vừa nãy cô nói cái gì!” Lý Vọng nhìn hai người bọn họ lề mề mà không chịu được.
Nhiếp Nhiên thấy trong mắt Tô Bách lộ ra chút sợ hãi, cười khẽ trả lời: “Tôi nói bị đá ra ngoài cùng loại người như anh ta là không đáng.” “Phụt…” Không biết ai bật cười trước làm mọi người cũng cười theo.
Tô Bách gầm lên: “Nếu không muốn ra mặt thì cô tới đây làm gì!” “Tôi chỉ không muốn anh ta nhất thời kích động mất đi tư cách ở lại Quân khu 9, cho nên mới tới khuyên mấy câu mà thôi.” Biểu hiện của Nhiếp Nhiến hết sức vô tội và… nhát gan.
Ít nhất ở trong mắt Tô Bách là thế.
Anh ta khiêu khích mấy lần mà cô vẫn không cần câu, bây giờ còn phủ nhận trước mặt mọi người, thậm chí muốn rút lui.
“Rõ ràng là cô không dám đấu một trận.” Tô Bách giận đến hồ đồ, buột miệng nói.
Lý Vòng quay phắt sang nhìn anh ta: “Tô Bách, cậu đang nói cái gì thế?” Tô Bách hoàn hồn lại, nhưng lời đã nói ra rồi không thu lại được, anh ta nghĩ đến việc mình bị đối xử trong khoảng thời gian này, cuối cùng quyết định bí quá hóa liều.
Nếu không thể sống tiếp thì cho dù chết cũng phải kéo theo một người.
“Bây giờ có sĩ quan huấn luyện Lý ở đây, cô cũng không cần sợ tôi bắt nạt cô, tất cả do SĨ quan huấn luyện quyết, thế nào?” Lý Vọng kinh ngạc, người điên cuồng và không chín chắn thế này sao có thể làm binh lính Quân khu 9 được: “Tô Bách, trong mắt cậu có còn sĩ quan huấn luyện nữa không hả?!” Tô Bách chỉ Nhiếp Nhiên, cãi lại: “Sĩ quan huấn luyện, nếu Nhiếp Nhiên đã tự động đứng ra thì nên ứng chiến.” “Ứng chiến cái gì? Cậu với cô ấy là kẻ thù à?!” Lý Vọng vô cùng thất vọng.
Lúc chiến tranh, sự không bình tĩnh, không thận trọng chính là một quả bom vô hình lúc nào cũng có thể nổ.
“Tôi hỏi cậu, cô ấy có phải kẻ thù của cậu không! Nói đi!” Tô Bách cứng cổ cãi: “Phải hay không, trong lòng cô ta rất rõ!” Lý Vọng không sao tưởng tượng nổi: “Tôi không nghe nhầm chứ? Tô Bách! Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay ai dám đánh nhau trước mặt tôi thì cứ đợi bị trừ điểm đi! Mấy người tự đi mà suy nghĩ!” Anh ta quát lớn khiến các binh lính Quân khu 9 ở tòa bên cạnh cũng thò đầu ra nhìn xuống tầng, muốn xem Lý Vọng xử lý thế nào.
Tô Bách im lặng một lát rồi hừ lạnh: “Được, không đấu thì không đấu, nhưng lần sau mong cậu mở to mắt ra, đừng có va vào tôi nữa.” Câu này giống như tuyên bố kết thúc.
Nhưng lúc này Nhiếp Nhiên lại híp mắt lại, cô đột nhiên gọi Tô Bách: “Đợi đã!” “Sao hả, lại muốn giảng đạo à?” Tô Bách khinh thường hỏi.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại hỏi Lý Vọng: “Trừ bao nhiêu điểm?” Tất cả mọi người đều sững sờ. Ngay cả các binh lính Quân khu 9 trên tầng đang xem kịch hay cũng thu lại vẻ mặt vui vẻ.