Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2093
CÔ TA CẮN CÂU RỒI!
Tô Bách đắc ý.
Cô ta cắn câu rồi!
Cô ta không còn đứng ở xa thờ ơ xem nữa.
Anh ta căm hận nhất sự bình tĩnh và dửng dựng của cô.
Nhưng lúc anh ta đợi Nhiếp Nhiên lên tiếng thì lại thấy cô cúi đầu, lấy một chai nước trong túi ra đưa cho Manh Kiệt.
Manh Kiệt ngẩn ra.
Bởi vì trong thời gian huấn luyện ở Quân khu 9, bọn họ không nói chuyện với nhau bao giờ nên cô chủ động đưa nước thế này khiến anh ta chẳng hiểu ra làm sao.
Anh ta lễ độ nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần uống nước, tôi không khát.”
Tô Bách xấu tính nói chen vào: “Ồ! Hai người đang diễn vở nào thế, sao lại như sinh ly tử biệt vậy?”
Manh Kiệt cảm thấy mình là đàn ông bị nói cũng không sao, nhưng Nhiếp Nhiên là nữ binh thì nói thế hơi quá đáng. Song còn chưa kịp mở miệng đã bị Nhiếp Nhiên nhét một chai nước vào tay: “Nhân lúc uống nước bình tĩnh nghĩ kỹ lại đi, anh cảm thấy đánh nhau với anh ta rồi bị sĩ quan huấn luyện trừ mười điểm, bị đá ra khỏi đây tốt hay là lên tầng nghỉ ngơi tốt?”
Manh Kiệt hơi khựng lại, lửa giận cũng dịu dần đi.
Tô Bách gào lên: “Này! Nhiếp Nhiên, cậu ta bị trừ mười điểm, tôi cũng thế, đừng nói như cậu ta là người bị hại vậy.”
Nhiếp Nhiên không trả lời Tô Bách mà nói với Manh Kiệt: “Đúng là mọi người đều bị
trừ mười điểm, nhưng nếu bị đá ra ngoài vì loại người này, anh thấy có đáng không?”
Mạnh Kiệt chưa từng thấy ai dùng giọng nói dửng dưng để châm chọc đối phương như vậy, hơn nữa… còn khinh thường không thèm nhìn đối phương, thật sự khiến người ta bội phục.
Tô Bách phát điên lên: “Manh Nhiễm Nhi là chị của cậu ta, còn cô thì có thân phận gì mà nói? Hay cô lại là người chị mới của cậu ta?”
Nhiếp Nhiên cười nhạt: “Phải là chị em mới nói chuyện được, còn chiến hữu thì không thể à?”
“… Đừng có lôi hai chữ chiến hữu ra để lấy lệ với tôi, nếu cô thấy ngứa mắt thì giúp cậu ta đi.”
Nhưng con cá trước mặt không cắn câu, còn dụ được con cá mập trắng Lý Vọng tới.
“Mấy người tụ tập ở đây làm gì hả!” Một giọng nói vang lên làm tất cả mọi người giật mình quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy Lý Vọng, tất cả tự động tách ra thành một con đường cho anh ta đi vào, không một ai dám nói gì.
Lý Vọng nhìn thấy Nhiếp Nhiên, cảm thấy vô cùng đau đầu, sau đó lại thấy Tô Bách đứng đối diện, càng cau mày chặt hơn, tức giận chất vấn: “Tại sao lại là mấy người, rốt cuộc mấy người đang làm gì thế hả!”
Manh Nhiễm Nhi vội báo cáo: “Sĩ quan huấn luyện, Tô Bách lén đánh chiến hữu!”
“Tôi không đánh, tôi đi từ trên tầng xuống, là cậu ta không nhìn rõ và vào tôi nên trượt chân ngã xuống dưới mới gây ra mâu thuẫn.” Tô Bách lại phủi sạch trách nhiệm.
Manh Kiệt vô cùng tức giận. Tuy đúng là mình và vào anh ta, nhưng mình cũng xin lỗi rồi, rõ ràng là Tô Bách khiêu khích mình nên mình mới tức giận đánh nhau.
Không ngờ lúc báo cáo với sĩ quan huấn luyện, anh ta lại có thể đẩy hết trách nhiệm cho mình.
Thế nhưng Tô Bách còn nói ra lời không biết xấu hổ hơn.
“Lúc đó tôi còn giải thích, nhưng cậu ta không nghe, cứ nói tôi cố ý, tôi không còn cách nào khác chỉ có thể nói là nếu cảm thấy tôi bắt nạt cậu ta thì chúng ta quang minh chính đại đấu với nhau, mọi người đều là anh em, có cái gì không vui thì đánh một trận là xong chứ đừng giữ ở trong lòng, như vậy sẽ không tốt cho việc huấn luyện và tác chiến tập thể sau này.”
“Cậu… vừa rồi cậu không hề nói thế!”
Manh Kiệt hất tay Manh Nhiễm Nhi ra, xông lên định đánh Tô Bách.