Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2092
NGƯỜI NÀY QUÁ GỢI ĐÒN
“Cầm cái này hộ tôi, tôi có chút việc gấp.”
Sau đó không để ý xem Nhiếp Nhiên có đồng ý hay không đã giúi đồ cho cô rồi chạy đến chỗ đám người kia, để lại Nhiếp
Nhiên xách túi đồ lớn ngơ ngác: “Chuyện gì thé?”
“Để tôi cầm hộ.” Uông Tư Minh giơ tay ra định cầm giúp.
“Không cần đâu, đi xem có chuyện gì đã.”
Nhiếp Nhiên từ chối rồi đi về phía kia.
Cô tò mò như vậy không phải vì Tô Bách, mà là Mạnh Nhiễm Nhi.
Trong khoảng thời gian chung sống này, cô rất rõ Manh Nhiễm Nhi là người thế nào, từ trước đến giờ cô ta không phải kiểu người thích hóng chuyện, bây giờ cô ta hăng hái thế, chắc chắn là có vấn đề.
Cô vừa đi vào đã thấy Manh Nhiễm Nhi chen trong đám đông, còn không ngừng hô lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Chẳng mấy mà bóng người quấn lấy nhau đã bị tách ra.
Manh Nhiễm Nhi kéo một người trong đó sang bên cạnh, căng thẳng hỏi: “A Kiệt, A
Kiệt, em có sao không?”
“A Kiệt, vận đào hoa của cậu đúng là tốt quá nhỉ, chẳng trách lại thương hoa tiếc ngọc, nói thay Nhiếp Nhiên khắp nơi.”
Anh ta thấy Nhiếp Nhiên đứng ngoài cùng, lập tức cười nhìn cô: “Ồ! Nhiếp Nhiên ở kia kìa, có muốn biểu hiện chút không?”
Manh Nhiễm Nhi tức giận: “Tô Bách, anh đừng có quá đáng!”
Nhưng Tô Bách không thèm nghe mà lại nói với A Kiệt: “Đừng nói là cậu không dám so tài với tôi trước mặt nữ binh đấy nhé?”
“Tô Bách, có chuyện gì không thể nói với nhau mà phải đóng tay động chân hả?”
Manh Nhiễm Nhi bảo vệ A Kiệt sau lưng.
“Manh Nhiễm Nhi, tôi chỉ so tài với bạn cùng phòng của tôi thôi, cô dựa vào đâu mà chất vấn tội?”
“Tôi là chị của cậu ấy, chẳng lẽ không có tư cách này à?!” Manh Nhiễm Nhi nắm tay A
Kiệt, nói: “A Kiệt, chúng ta đi tìm sĩ quan huấn luyện!”
Người xung quanh đều ồ lên.
Hôm nay bọn họ mới biết, hai chị em này giấu kỹ thật.
Nhưng A Kiệt vẫn đứng im, không muốn đi theo Mạnh Nhiễm Nhi: “Chị, em không sao.”
“Không sao cái gì, em nhìn vết bầm tím trên mặt mình xem, thế này mà là không sao à?”
“So tài thể nào chẳng có chút xây xát,
Manh Nhiễm Nhi, cô cũng là binh lính
Quân khu 9, chắc phải rõ chuyện này chứ.”
Tô Bách nói.
“Đây mà là so tài à? Rõ ràng là anh đang gây chuyện! Thật không biết sao Quân khu 9 lại thu nhận loại thần kinh như anh.”
Mọi người đều biết Manh Nhiễm Nhi tốt tính, giờ nói thế chứng tỏ chuyện này đã động đến ranh giới cuối cùng của cô ấy rồi.
Tô Bách bực bội: “Manh Nhiễm Nhi, cô đừng tưởng cô là nữ binh thì ghê gớm, ở chỗ này không phân biệt nam nữ, nếu cô khó chịu thì đánh lại đi!” Nói xong, anh ta lại liếc Nhiếp Nhiên: “Hoặc là nếu cô cảm thấy mình không đánh lại, có thể tùy ý chọn một người ở đây giúp cô.”
Manh Kiệt muốn lao lên nhưng bị Manh
Nhiễm Nhi kịp thời giữ lại: “Em làm cái gì thế?”
“Mẹ kiếp, cậu ta quá gợi đòn!” Mạnh Kiệt nghiến răng.
Manh Nhiễm Nhi thấp giọng nói: “Không được, em không đánh lại anh ta.”
Tô Bách đánh đối kháng gần như ngang bằng với Uông Tư Minh và Phương Lượng.
“Tên này đúng là ngông cuồng.” Uông Tư
Minh không vui.
Nhiếp Nhiên bước vào trong đám người, đứng ở giữa vòng vây.